Chương trước
Chương sau
Cô tỉ mỉ nấu cơm cho anh, chú ý từng loại thực phẩm nhưng nào có biết cơm mình nấu chẳng đến tay anh.

Cô nhắc nhở anh ăn cơm mình nấu, nghỉ ngơi đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nhưng nào có biết ngay cả số của mình anh còn chưa lưu.

Cô cả đêm ngủ không ngon giấc vì nghĩ anh làm việc quá sức sẽ hại sức khỏe nhưng nào có biết anh cùng người khác vui vẻ ăn uống bên ngoài, trở về triền miên cả đêm.

Giai Kỳ có số của anh vì khi mới cưới mẹ Lôi đã cho cô, vì nói hai người là vợ chồng sau này cuộc sống của cô có thế dựa vào anh, liên lạc với anh. Nhưng hiện tại xem ra là chuyện hoang đường.

Ở một nơi khác, hai ông bà thông gia vui vẻ trò chuyện qua điện thoại về những bức ảnh thu thập được từ chị Lý và rất hài lòng.

"Mọi người nghĩ xem, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. " "Hai đứa nó thật đẹp đôi." "Lúc đầu còn sợ hai đứa nó không có tình cảm sẽ căng thẳng thế mà giờ." "Khi nào bốn người già chúng ta cùng đôi trẻ tổ chức một bữa thật hoành tráng." "Giờ thì ông bà yên tâm giao con gái cho con trai chúng tôi rồi thì dành thời gian cho nhau thôi. Đi vi vu vòng quanh thế giới như chúng tôi giải quyết công việc ở nước ngoài xong liền đi chơi tận hưởng tuổi già." Mẹ Lôi vui vẻ nói với bà thông gia. "Có khi thời gian tới cũng chúng tôi nên thế thôi, chúng ta vì bọn trẻ như vậy là đủ rồi." Bốn người cứ anh một câu tôi một câu sau đó cũng kết thúc.

Buổi sáng thức dậy, khi anh vệ sinh cá nhân xong, trên bàn ăn sáng anh kiểm tra điện thoại thấy có tin nhắn lúc tám giờ tối qua từ số không lưu tên với nội dung:"Anh à, em nấu cơm mang cho anh nhưng anh không có ở văn phòng. Khi nào anh nhận được thì nhớ ăn nhiều vào nha. Anh nhớ nghỉ ngơi sớm nhé."

Đọc xong nghĩ đến hộp cơm tối qua biết ngay là cô, anh cảm thấy có lỗi nên đã quyết định buổi tối về nhà cùng cô đồng thời cũng tiện tay nhấn lưu số của cô lại với biệt danh:"Thỏ". Lúc bước đến giá giày anh liền nói:

"Buổi tối anh có việc cần về nhà không đến cùng em được." "Vâng, anh cứ về đi." Cô ta đã đạt được mục đích nên rất vui vẻ để anh đi. Buổi trưa ở nhà ăn cơm bỗng mẹ Hứa gọi điện đến cho Giai Kỳ:

-"Buổi tối hai đứa đến ăn cơm cùng ba mẹ nha. Con đó, lấy chồng liền quên hai người già này rồi. Lâu như vậy rồi cũng không trở về." Mẹ có chút trách móc.



-"Con không có mà. Tối nay con sẽ cùng anh ấy trở về. Để con gọi cho anh ấy." Kết thúc cuộc gọi với mẹ cô liền gọi cho anh.

Anh đang chăm chú xử lý công việc bỗng điện thoại reo lên, trên màn hình là chữ thỏ anh liền vui vẻ nhấc máy:

"Em có chuyện gì sao?" Anh lên tiếng trước. "Anh đã ăn cơm chưa?" Câu đầu tiên vẫn là lo lắng cho sức khỏe của anh. "Anh ăn rồi, em đừng lo." Anh đành phải nói dối cô. "Tối nay bố mẹ muốn em cùng anh về nhà ăn cơm, anh có bận không? Mẹ nói chúng ta lâu rồi chưa về." " Được, anh sẽ về sớm đưa em đi. Em ăn cơm ngoan nha, anh ăn cơm đây." "Vâng." Buổi chiều, giữ đúng lời hứa anh đã về sớm để chuẩn bị qua nhà bố mẹ vợ. Khi anh trở về cô đã thay đồ tắm rửa xong xuôi chỉ cần thay đồ và đợi anh nữa là có thể đi. Anh cũng liền đi tắm thay bộ đồ thoải mái hơn.

Tối nay cô mặc một chiếc váy màu trắng tới gối bên ngoài mặc thêm chiếc áo len màu đỏ, mái tóc đen dài ngang lưng thả xõa càng làm cô toát lên vẻ thanh thuần vốn có. Anh mặc một chiếc áo len cùng quần jeans trong rất năng động, trưởng thành.

Trên bàn ăn của bố mẹ Hứa, mọi người cười nói vui vẻ. Anh và cô còn tíu tít gắp đồ ăn cho nhau khiến ba mẹ Hứa rất hài lòng.

-"Nhìn hai đứa quan tâm chăm sóc nhau như vậy, cha mẹ rất yên tâm. Đã đến chúng ra an dưỡng tuổi già rồi."

Nghe mẹ Hứa nói, hai người nhìn bà khó hiểu, cha Hứa liền tiếp lời:

"Chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch một vài nước trên thế giới. Ngày mai sẽ bắt đầu." "Hai đứa ở nhà nhớ tự chăm sóc nhau, sau đó sinh cho chúng ta vài đứa cháu. Khi nào sinh được cháu thì gọi bọn ta cùng ông bà nội bọn chúng về chăm cho." Hai người chưa kịp hiểu chuyện gì thì ba mẹ đã nói một tràng như bắn ráp. Từ lúc cha mẹ nói đến khi trở về nhà cô có chút buồn vì từ nhỏ chưa từng xa cha mẹ, tuy đã lấy chồng nhưng nếu cha mẹ ở trong nước cô có thể đi qua lại.

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau ra sân bay tiễn cha mẹ, cô lúc này đã xụt xịt mặt đỏ bừng ôm lấy cha mẹ

Anh nhìn cảnh tượng này liền nghĩ đến lời Bạch Giang nói:"Người ta chỉ có một đứa con gái cưng đã thế lại có chút ngốc nhưng lại tin tưởng gả cho cậu, hơn nữa mỗi cha mẹ gả con gái đi đều mong con họ được hạnh phúc nếu người ta biết bên cạnh cậu con người ta sống không tốt thì người ta sẽ phải sống thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.