-"Em làm gì mà om xòm lên thế hả. Chẳng qua anh chỉ là chăm sóc cô ta bệnh thôi mà,nếu không mẹ anh mà biết được là chết chắc. "Anh vội thanh minh cho qua chuyện.
-"Thật là như vậy sao, anh không lừa em đấy chứ?"
-" Đúng vậy a, cô ta ngu ngốc như vậy anh chỉ đợi ngày tống được cô ta ra khỏi Lôi gia để rước em về cùng anh."
-"Um, yêu anh nhiều lắm." Cô ta nghe được lời này liền kiễng lên hôn vào má anh mà mỉm cười. Ngoài mặt là như thế nhưng trong lòng cô ta biết rõ, kiểu tiểu bạch thỏ kẹo ngọt như Giai Kỳ sẽ là hình mẫu lý tưởng của không ít người đàn ông, rồi đến một anh cũng sẽ trở thành một trong số đó nên cô ta phải đề phòng đẩy anh càng xa Giai Kỳ càng tốt.
Càng về khuya trời trưa mỗi lúc một to, sấm chớp vang trời làm Giai Kỳ thức giấc sợ hãi mà hét toáng lên. Thân thể cô có hơi chếnh choáng vì vừa thức dậy, Tiểu Kỳ luống cuống chạy đến mở cửa phòng ra ngoài tìm đến phòng Nam Phong đập của cầu cứu anh. Người đàn ông với thân thể cường tráng đang ra sức thỏa mãn cuộc vui nhưng bị người khác phá đám liền bực dọc mặc tạm áo choàng tắm mà ra mở cửa.
- Nam Phong em sợ, sợ lắm, giúp giúp em. Anh vừa mở cửa một thân ảnh nhỏ bé liền xô vào lòng anh mà thút thít kêu cứu. Nhưng đối với anh, đây là điều chán ghét cực độ.
- Phiền phức, cô cút về phòng của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3647981/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.