Trước sự ngỡ ngàng của anh thì cô đã nhanh chóng vịn giường đứng vững di chuyển ra ngoài, miệng thì lắp bắp :
-"Em xin...xin lỗi, do em bất cẩn gây...gây ồn, em không có cố ý." Cô càng nói đôi bàn chân tập tễnh càng cố gắng vịn tường di chuyển nhanh hơn, lúc này cô chỉ hận không mọc thêm đôi cánh mà bay thật nhanh ra ngoài. Chân cô thì đau, bước đi thì nhỏ nên dù có nỗ lực đến mức nào thì cũng không bằng vài bước chân của người đàn ông thuộc đảng phái chân dài kia nên chưa kịp nắm được tay nắm cửa thì đã có người một tay bế bổng cô lên chẳng nói chẳng rằng mà đem tới nhà tắm giúp cô vệ sinh cá nhân. Hành động bộc phát này khiến anh chẳng hiểu nổi mình.
Hành động có chút bất ngờ này của anh khiến cô không khỏi kinh ngạc mà mắt chữ a mồm chữ o nhưng sau đó là dãy dụa cự tuyệt . Đối với loại cự tuyệt này của cô khiến cho anh chẳng mấy hài lòng, đôi bàn tay liền siết chặt hơn thân thể nhỏ bé của cô mà gằn giọng:
-" Đừng có lộn xộn."
-"Như thế nào cũng được chỉ là đừng...đừng mang tôi đến nhà kho." Cô vì những việc mà anh làm với mình nên cảm giác run sợ, xa cách liền đổi cách xưng hô. Anh vì điều này mà không khỏi ngạc nhiên, người phụ nữ này chỉ mới tối qua trong tình cảnh khó khăn liền đến chui vào lòng anh nỉ non cầu cứu vậy mà hôm nay lại giữ khoảng cách.
-" Cô thật giỏi biểu đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3647982/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.