Tại biệt thự của anh, Đồng Nhã đang sai khiến quát tháo mọi người làm trong nhà khi nghe thấy tiếng xe của anh liền "đổi vai" thành người phụ nữ hiền thục . 
-"Anh đã về rồi sao." cô ta nở nụ cười rạng rỡ chào đón anh. 
-"ừ ,chào em yêu đợi anh xử lý cô ta một lát." Nói rồi anh kéo cổ tay cô lôi xềnh xệch lên nhà kho tầng hai đẩy cô vào và nói: 
-"Đây là hình phạt của cô khi phát ngôn bừa bãi,cô phải ở trong này một ngày không được ăn cơm. " Nói rồi anh bước đi để lại cô ở bên trong chật vật khóc nóc kêu gào muốn ra ngoài. Trong đây vừa tối vừa nhiều những con côn trùng làm cô sợ chết khiếp run bần bật. Bỗng nhiên lúc này ngoài trời đổ cơn mưa sấm chớp ù ù khiến cô sợ hãi núp vào góc tường rồi ngủ thiếp đi. 
-" Không ai được mang cơm cho cô ta .Tôi mà biết được ai mang thì biết như nào rồi đấy " Anh lệnh cho mọi người hầu trong nhà không ai được mang cơm cho cô. 
-"Sao anh lại làm vậy với cô ấy chứ,dù sao cô ấy cũng là vợ anh mà" Đồng Nhã bắt đầu đóng vai kẻ lương thiện nói với anh vẻ thương xót nhưng thực chất cô ta đang rất vui mừng. 
-"Kệ cô ta đi,chúng ta đi ăn cơm" Nói rồi anh liền cùng cô ta bước đến bàn ăn,còn cô thì ở trong nhà kho chật vật vì đói, vì lạnh, vì mệt . 
Hôm sau, khi anh đi làm về liền nhớ hình phạt của cô đã đủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3647980/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.