Sáng thứ hai, tôi đi học thì chạm mặt Lục Thời Ôn dưới sân khu tập thể.
Anh ta ngồi trên băng ghế, nét mặt tiều tụy, xem chừng thiếu ngủ một thời gian dài.
Vừa thấy tôi, anh ta đứng phắt dậy bước đến: "Đường Đường."
Tôi chau mày ghét bỏ: "Anh ở đây làm gì?"
"Đường Đường, em chuyển hướng cuộc gọi sang số của anh à?"
Đúng! Anh ta không nhắc thì tôi cũng quên chuyển lại!
Tôi vội vàng mở máy chuyển về số mình.
Lục Thời Ôn đi theo tôi: "Anh nhận được điện thoại của Phỉ Phỉ, cô ấy tưởng anh là em nên vừa bắt máy đã chửi bới thậm tệ. Nếu chính tai anh không nghe thấy, anh sẽ không tin câu từ tục tĩu đó thốt ra từ người dịu dàng như Phỉ Phỉ! Bấy giờ anh mới nhận ra anh luôn hiểu sai về cô ấy, cũng vì cô ấy mà hiểu lầm em."
Tôi không hề muốn nghe anh ta nói, rảo bước nhanh hơn, muốn mau đến trường để gặp Thẩm Nhất Phàn.
Lục Thời Ôn cứ theo sát tôi: "Đường Đường, hai hôm nay anh suy nghĩ rất nhiều. Hôm ấy thấy Thẩm Nhất Phàn ôm em trong nhà hàng, anh mới nhận ra mình không chịu nổi khi thấy người con trai khác chạm vào em. Anh vẫn thích em! Đường Đường, em có thể quay lại với anh không?"
Tôi cười khẩy: "Lục Thời Ôn, thật ra anh chẳng thích ai hết, anh chỉ thích mình anh thôi! Anh lợi dụng tôi tán đổ Triệu Cảnh Phỉ, rồi lại từ chỗ cô ta nhảy về tôi, anh không thấy mình rất tởm à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902366/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.