"Cô còn giả vờ vô tội nữa! Nhất Phàn tốt với cô như thế mà cô lại ngoại tình với một thằng mua hàng hộ!"
Nghe Triển Bằng trách móc, tôi ngạc nhiên: "Hả? Không phải, em không có!"
"Vẫn không chịu nhận? Đêm hôm ấy chúng tôi ăn nướng khuya, Nhất Phàn gọi điện hỏi cô có muốn ăn không để mang đến cho, ai ngờ lại có đàn ông nghe máy! Nếu cô không lang chạ, thì sao đêm hôm lại ở chung với đàn ông?"
Thẩm Nhất Phàn đã gọi cho tôi?
Chết tiệt! Hôm ấy tôi bị Triệu Cảnh Phỉ gọi cháy máy, đang lúc tức giận đã chuyển hướng cuộc gọi sang số của Lục Thời Ôn!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy! Hôm ấy em không ở chung với người đàn ông nào hết. Em bị gọi làm phiền nên chuyển hướng cuộc gọi, sau đó quên chuyển về thôi."
Triển Bằng cười khẩy: "Cô bịa giỏi lắm! Đang yên đang lành tự dưng cô chuyển hướng cuộc gọi đến số điện thoại của một người đàn ông làm gì?"
Kể từ khi tôi và Thẩm Nhất Phàn gặp nhau ngoài đời, rất hiếm khi chúng tôi gọi điện nói chuyện. Tôi không ngờ anh lại gọi cho tôi vào đúng hôm ấy.
Nghĩ đến chuyện đêm đó Thẩm Nhất Phàn gọi cho tôi hỏi xem có muốn ăn khuya không, vậy mà lại nghe thấy giọng đàn ông vang lên là tôi lại cảm thấy đắng cay vô cùng.
Không biết Lục Thời Ôn nghe máy có nói luyên thuyên gì với Thẩm Nhất Phàn không...
Tôi nôn nóng vô cùng: "Kể ra thì dài lắm! Anh đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902365/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.