Rời khỏi nhà Thẩm Nhất Phàn, tôi đứng dựa tường bên cạnh cửa nhà anh.
Ba giây sau, Thẩm Nhất Phàn đột nhiên chạy chân đất lao vọt ra ngoài.
Anh chạy như bay về phía thang máy, ngước nhìn con số điện tử đang giảm xuống thì hấp tấp bấm nút, song thang máy không hề dừng lại.
Anh lập tức xoay người chạy qua thang thoát hiểm...
Nhưng mới xoay người đã thấy tôi đứng lặng người trước cửa nhà anh.
Anh ngây ngẩn, bối rối, đồng thời sầm mặt.
Tôi mím môi mỉm cười với anh.
Thẩm Nhất Phàn tức giận: "Nhìn gì mà nhìn! Tôi đi vứt rác!"
Tôi liếc mắt xuống đôi tay trống không của anh: "Rác đâu?"
Anh bí xị: "Quên! Không được à?"
Tôi gật đầu: "Được."
Anh tức tối đi lướt qua tôi để vào trong nhà.
Tôi nắm tay anh, nhưng do tay anh to quá nên chỉ nắm được ba ngón tay.
"Thẩm Nhất Phàn, anh hiểu lầm rồi, em không ngoại tình!"
Anh không nghe tôi nhưng cũng không hất tay ra.
Nhân cơ hội này, tôi kể hết tất tần tật chuyện ngày xưa của mình với Lục Thời Ôn.
Nói xong, tôi như trút được gánh nặng, đợi phản ứng của anh.
Nếu anh không tha thứ cho tôi, không chấp nhận tôi, tôi sẽ không oán trách nửa lời.
Sau khoảng một phút yên lặng, Thẩm Nhất Phàn mới nói: "Tại sao lại nói dối anh?"
Anh ngoảnh lại, đôi mắt đỏ au, giọng nói lạnh tanh kìm nén nghẹn ngào, nỗi tủi hờn được giấu trong ánh mắt tức giận.
Tôi ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902364/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.