Trong phòng khách, tôi rụt rè ngồi trên sofa.
Thẩm Nhất Phàn bị mẹ anh đuổi đi tắm rửa thay đồ. Mắng anh mặc đồ ngủ lại còn đi chân đất trước mặt khách không ra thể thống gì.
Bác Thẩm bưng đĩa hoa quả đã rửa ra bàn, rồi ngồi bên cạnh mỉm cười ngắm nghía tôi, nói: "Sao thế, không quen bác nữa à?"
Tôi hoang mang: "Bác... bác cháu mình từng gặp nhau ở đâu ạ?"
Bác Thẩm cười tươi hơn: "Chưa gặp bao giờ nhưng chúng ta thường xuyên liên lạc. Tháng nào cháu cũng chuyển tiền thuê con trai bác làm người yêu ảo để nói chuyện đó thôi."
Cái gì?
Nhân viên hỗ trợ khách hàng của cửa hàng online ấy là mẹ của Thẩm Nhất Phàn ư!
Còn có tình huống nào xấu hổ hơn tình huống này không?
Tôi lúng túng không biết nên trả lời thế nào: "Ra... ra là bác ạ..."
Có điều, bỗng dưng tôi vô cùng thắc mắc. Với điều kiện kinh tế của gia đình của Thẩm Nhất Phàn, rõ ràng đâu cần làm thêm nghề đóng giả người yêu ảo?
Đã vậy anh còn bị chính mẹ ruột cho thuê theo tháng trên mạng. Chuyện này mới kỳ lạ làm sao!
Bác Thẩm như nhận thấy nghi hoặc của tôi. Bác chậm rãi giải thích tình huống của Thẩm Nhất Phàn.
Do ít bạn bè từ nhỏ nên Thẩm Nhất Phàn mắc bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực.
Cái tiếng đầu gấu học đường cũng là hiểu lầm từ lần vô tình làm bạn bị thương trong lúc phát bệnh. Tin đồn ngày càng quá đáng, không xóa bỏ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902363/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.