Choang!
Tiếng cốc rơi vỡ!
Tôi chưa nói hết câu đã giật mình. Không phải bàn tôi làm rơi xốc.
Phục vụ nhanh chân chạy đến dọn mảnh vỡ ở bàn gần đó. Tôi nhìn theo lại thấy Lục Thời Ôn.
Sao anh ta bám dai như đỉa vậy!
Lục Thời Ôn và mấy người bạn của anh ta cũng đi ăn ở đây. Họ ngồi cách chúng tôi ba bàn và đang nhìn về phía này.
Bên đó mới đến, chưa mang đồ ăn lên.
Chiếc cốc thủy tinh rơi vỡ dưới chân Lục Thời Ôn, chắc là anh ta sơ ý đánh rơi nhưng anh ta lại nhăn nhó mặt mày, kinh ngạc nhìn bàn của chúng tôi.
Thẩm Nhất Phàn liếc về phía đó, không quan tâm lắm, anh lại nhìn tôi: "Em muốn nói gì cơ?"
Nhìn thấy Lục Thời Ôn ở đây, tôi bỗng không dám thú thật.
Để lúc khác nói hết với anh vậy!
"... Bị cắt ngang làm em quên mất muốn nói gì rồi."
Anh vỗ đầu tôi: "Cái đồ ngốc. Thế đã nhớ lời anh dặn chưa? Học xong đợi anh!"
Tôi gật đầu: "Em nhớ mà."
Xem phim xong, Thẩm Nhất Phàn đưa tôi về đến cổng khu tập thể.
Trời đã tôi, tôi xuống xe, chưa đi xa lại nghe Thẩm Nhất Phàn gọi: "Hứa Đường!"
Tôi quay đầu, Thẩm Nhất Phàn đang đi về phía tôi.
Sao vậy? Tôi lại đánh rơi đồ gì trên xe anh à?
Anh dừng trước mặt, đưa mắt nhìn tôi: "Hôm nay anh thể hiện thế nào?"
Tôi không ngờ anh lại hỏi câu ấy, ngây người đáp: "Cũng... cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902367/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.