Nghe xong, biểu cảm của Cận Kỳ Ngôn nghiêm túc lại, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Trước mặt anh chính là hồ sơ xin việc của Vân Thủy Dạng.
Cô đã thông qua được vòng phỏng vấn thứ nhất, bây gờ chuyển sang giai đoạn sàng lọc.
Cận Kỳ Ngôn trừng mắt với Ôn Lương Dụ một cái. Tiện tay, anh rút hồ sơ của Vân Thủy Dạng đặt sang một bên.
“Ôn Lương Dụ, cậu không nói lời nào thì sợ người ta nghĩ cậu bị câm sao?”
Hứng thú vô cùng nhìn chăm chú vào sơ yếu lý lịch của Vân Thủy Dạng, Ôn Lương Dụ mỉm cười.
“Hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học khoa Trung văn, người như hoa như ngọc. Kỳ Ngôn, người ta bảo nước phù sa không chảy ruộng ngoài đấy.”
“Ôn Lương Dụ, đầu óc của cậu bị cửa kẹp hỏng rồi hả? Cút.”
“Em cảm thấy anh nên tìm phụ nữ lưu manh mà phát hỏa. Anh cứ tiếp tục như vậy là không được. Em sợ anh sẽ tức đến phát bệnh mất. Anh muốn đến Milan sao? Anh đã nghĩ thông suốt chưa?” Đột nhiên, gương mặt bất cần đời của Ôn Lương Dụ trở nên nghiêm túc hơn.
“Cậu không nhìn thấy tôi đã mua vé máy bay sao? Còn giả được à?”
“Em thật muốn dùng một gậy đánh cho anh bất tỉnh.”
“Còn tôi thì chỉ muốn ném cậu ra ngoài.”
Trong nháy mắt, Cận Kỳ Ngôn đối mặt với Ôn Lương Dụ.
“Theo tình huống trước mắt, em thấy anh đừng nên rời khỏi Thượng Hải. Anh nên biết rằng, chỉ cần một giây thôi, cái gì cũng có thể thay đổi.”
“Từ trước đến nay, tôi chưa làm chuyện gì mà không nắm chắc.” Ánh mắt đen láy của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743315/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.