Trong lòng Âu Lập Dương lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi thật lớn.
Nghe Hạ Hương Trừng nói, anh ta lại càng cảm thấy tình huống hôm đó rất đáng ngờ.
“Hạ Hương Trừng, đừng có mà lừa tôi, cũng đừng lấy cớ với tôi. Thứ sáu tuần sau, cô nhất định phải hẹn Vân Thủy Dạng cho bằng được.”
“Tôi sẽ cố gắng. Nếu Thủy Thủy không chịu, tôi cũng bó tay.”
Hạ Hương Trừng ghét nhất là bị người ta uy hiếp, trong lòng lập tức dâng lên ngọn lửa giận.
Nhưng lại không cách nào phản bác. Bởi vì cô cần công việc này.
“Hạ Hương Trừng, cô là người thông minh, cô nhất định sẽ nghĩ được biện pháp hẹn Vân Thủy Dạng ra ngoài. Tôi chờ tin tức tốt của cô.”
Nói xong, Âu Lập Dương cúp máy.
Khóe miệng của anh ta nhếch lên, ánh mắt lại càng âm trầm.
Anh ta đã nói, Vân Thủy Dạng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta được đâu.
Cận Kỳ Ngôn không phải là chỗ dựa của cô, đúng là không còn gì tốt hơn.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, một lát sau, Tiêu Mạch Nhiên quyết định xóa tấm ảnh nam nữ ôm nhau trong thang máy.
Không nhìn thấy rõ mặt đôi nam nữ đó, nhưng cô biết rất rõ, người đàn ông kia chính là Cận Kỳ Ngôn.
Thoáng khôi phục lại bình thường, giống như chưa từng nhìn thấy tấm ảnh đó, Tiêu Mạch Nhiên gọi một cuộc điện thoại đường dài.
“Alo, anh đang bận sao? Em có quấy rầy anh hay không?”
Nghe được giọng nói ngọt ngào của Tiêu Mạch Nhiên, bất giác, giọng nói của Cận Kỳ Ngôn trở nên rất ôn hòa nhẹ nhàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743314/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.