Cuối cùng, Lục Lê vẫn trả áo khoác đồng phục cho Khương Nghi.
Vì dạo gần đây nhiệt độ thường xuống rất thấp vào ban đêm, khiến cho mức chênh lệch nhiệt độ giữa ban đêm và ban ngày rất lớn.
Với lại trông Khương Nghi không được khỏe cho lắm.
Khương Nghi cầm áo đồng phục, quay đầu nói: “Tớ về lớp nhé.”
“Áo đồng phục cậu mua ở phòng giáo vụ ấy.”
“Nếu có thời gian thì cậu có thể qua đó lấy một bộ.”
Lục Lê ừ một tiếng.
Lúc Khương Nghi quay người lại thì bỗng nghe thấy người sau lưng nói: “Tàn thuốc ở trong nhà vệ sinh không phải do tôi để lại đâu.”
Lúc đầu nghe Khương Nghi còn không hiểu lắm, đến khi quay đầu thấy Lục Lê một tay đút túi, nhìn chằm chằm vào cậu, hắn lặp lại một lần nữa: “Tàn thuốc không phải của tôi.”
Lúc này Khương Nghi mới hiểu được người trước mặt đang muốn giải thích với cậu chuyện vừa rồi thầy chủ nhiệm hỏi họ ở cổng trường.
Cậu bật cười, gật nhẹ: “Được, tớ biết rồi.”
Lục Lê hơi nghiêng đầu, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi băng bó vết thương, mối quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn rất nhiều, họ còn trao đổi phương thức liên lạc. Lục Lê dường như coi việc tối đến nhà cậu ăn chực là một trình tự cố định.
Đến rất đúng giờ, chấp hành vô cùng nghiêm chỉnh.
Mãi cho đến một ngày Khương Nghi không đến trường, Lục Lê vồ hụt mất, hỏi các bạn cùng lớp mới biết Khương Nghi xin nghỉ ốm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/3536301/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.