Hiếm khi Khương Nghi nói với người khác biệt danh của mình.
Lý do ba Khương đặt biệt danh này cho cậu cũng rất đơn giản. Vào một ngày nọ, khi cậu còn nằm trong tã lót ở bệnh viện, xung quanh đều là những đứa trẻ đang gào khóc, y tá nhìn thấy đứa bé con này nằm cuộn mình trong góc mút ngón tay, không khóc cũng không giãy, cô không nhịn được cười nói: “Đứa nhỏ này ngoan quá.”
Vì thế ba Khương đã đặt cho cậu nhũ danh là Bé Ngoan.
May thay Lục Lê cũng không hỏi tại sao cậu lại được đặt nhũ danh như thế mà chỉ cúi đầu nhìn cậu, bỗng cong môi hỏi: “Thật sự gọi là Bé Ngoan hả?”
Khương Nghi ngại ngùng ừ.
Cậu thiếu niên tóc vàng hơi nghiêng đầu, con ngươi màu xanh nhạt nhìn chằm chằm cậu, nói: “Nhỡ cậu lại lừa tôi thì phải làm sao bây giờ?”
Người trước mặt cậu cực kỳ cao, vai rộng eo thon, dù người đang hơi cúi xuống nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác áp bách mạnh mẽ như cũ.
Khương Nghi hơi nghiêng đầu, cậu vuốt vuốt sống mũi, nhỏ giọng nói: “Chuyện này lừa cậu có ích gì đâu?”
Lục Lê: “Cậu còn nói dối tôi là mình tên Lôi Phong.”
Khương Nghi ho khan, rồi cúi đầu trịnh trọng nói: “Nhưng nhũ danh của tớ thực sự là Bé Ngoan mà.”
Lục Lê: “Cậu chứng minh đi?”
Khương Nghi cũng không biết chứng minh như thế nào, nhũ danh không giống như tên thật, không đăng ký giấy chứng nhận xác minh. Mà từ nhỏ đến lớn, chỉ có bà nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/3536300/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.