Được không?
Lục Lê cúi đầu nhìn Khương Nghi, người đang có cái mũi hơi đỏ.
Sau đó đột nhiên hắn lạnh lùng nói: “Vậy hôm nay phải làm sao bây giờ?”
Khương Nghi bất giác chần chừ nói: “Hôm nay làm sao…”
Lục Lê thẳng người lên, hơi hếch cằm lên, bình tĩnh nói: “Hôm nay trời mưa, tôi làm sao đi về đây?”
Khương Nghi mở miệng nhưng không nói gì.
Cậu muốn nói rằng bình thường không phải cậu lười bung dù, đội mũ áo khoác đi về một mình à?
Mưa hôm nay cũng không nặng hạt như mấy ngày trước.
Mấy ngày trước còn có sấm sét ầm ầm, thời tiết còn tệ hơn hôm nay nhiều.
Nam sinh tóc vàng toàn đội mũ rồi đi về một mình.
Nhưng im lặng một lát, đối diện với cặp mắt xanh trông rất hung dữ kia, Khương Nghi vẫn không nói ra lời trong miệng.
Sau đó chỉ vào cái dù trên bàn: “Hôm nay trời không có gió.”
Nghĩa là có thể dùng cái dù cậu mua.
Lục Lê khịt mũi nói: “Hôm tôi đi đánh nhau gió cũng không quá mạnh.”
Khương Nghi: “…”
Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Dù của chúng ta mua giống nhau mà”.
Câu đang cố nói với người trước mặt rằng cái dù vẫn ổn, ít nhất cậu che không bị gì.
Nếu có vấn đề gì thì hắn đi về với cậu cũng sẽ bị mất mặt.
Lục Lê thô lỗ nhét bài thi trên bàn vào khung cửa sổ lọt gió, sau đó thản nhiên nói: “Dùng của cậu đi.”
“Nếu mất mặt thì cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/3536299/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.