Khương Nghi ngây người nhìn Lục Lê bị một đám vệ sĩ áo đen áp giải về.
Lục Lê cũng đã cố thử phản kháng lại.
Nhưng khi hắn đen mặt quật ngã người đang trói tay của mình xuống mặt đất, chuẩn bị cho tên đó một đấm thật mạnh thì lại thấy biểu cảm ngạc nhiên của Khương Nghi đang nhìn hắn.
Lục Lê vô thức dừng tay lại.
Ánh mắt Khương Nghi nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Người trước mặt này đã nói với hắn rất nhiều lần.
Không được đánh nhau.
Trong khoảnh khắc đó, một đám vệ sĩ bắt được kẽ hở của cậu trai tóc vàng, lập tức xông lên.
Đám vệ sĩ đó đã chuẩn bị để đấu với cậu trai tóc vàng đó nhưng không biết vì sao, từ lúc Lục Lê bị bọn họ giữ hai tay lại đến giờ cũng không cử động gì, trơ người để cho họ giữ yên tại chỗ.
Trên con đường nhỏ cạnh cánh rừng, ánh mặt chiếu xuống trên người cậu trai tóc vàng, hắn quay đầu lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi bỗng dưng yên tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.
Khương Nghi không thể nói thêm câu nào với Lục Lê được nữa.
Một người phụ nữ tóc vàng trông có vài phần giống Lục Lê đi nhanh đến, vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu là không cần lo lắng, họ sẽ xử lý ổn thoải chuyện này thôi.
Sẽ không để cho Lục Lê cưỡng ép dẫn cậu sang nước Anh đâu.
Ban đầu Khương Nghi còn không hiểu những người trước mặt này đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/3536302/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.