Lục Lê để mặc Khương Nghi lay vai mình, cuối cùng hắn bật cười rồi dài giọng nói: "Biết rồi—— Lớp trưởng Khương à."
Khương Nghi nghe người trước mặt gọi mình là lớp trưởng thì bỗng thấy hơi ngượng.
Giống như lúc đi học được giáo viên khen ngợi, còn người nhà mình ngồi bên dưới vậy.
Nhưng Khương Nghi không để lộ ra ngoài mà quay đầu đi lẩm bẩm: "Biết thì tốt. Buổi tối nhớ làm bài tập rồi ngủ sớm một chút. Đừng có thức đêm để hôm sau vào lớp ngủ bù nữa."
Lục Lê dựa lưng vào ghế lười biếng nói: "Được rồi."
Khương Nghi hài lòng, cậu nhấn mạnh: "Cậu hứa rồi đấy nhé, không được gạt người ta đâu đấy."
Lục Lê "ừ" một tiếng.
Chốc lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Nghi rồi chợt nói: "Cho tớ một cái áo khoác đồng phục của cậu được không?"
Khương Nghi cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác đồng phục của mình, lắc đầu nói: "Cậu cao quá, không mặc vừa áo tớ đâu."
Lục Lê liếm răng nanh, thấp giọng nói: "Không sao đâu."
Khương Nghi ngờ vực hỏi: "Áo khoác cậu mất rồi à?"
Lục Lê thản nhiên nói: "Ừ, mất rồi. Lúc chơi bóng để trên khán đài, chẳng biết bị ai lấy nữa."
Khương Nghi cởi áo khoác đồng phục trên người mình ra nói: "Ngày mai tớ giặt sạch rồi đưa cậu. Dù sao ngày mai tụi mình cũng đi học chung mà."
Lục Lê cầm áo đồng phục trong tay cậu rồi nói không cần đâu.
Khương Nghi lại sờ đầu gối Lục Lê, lo lắng hỏi khẽ: "Có khi nào đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506988/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.