Cán sự thể dục trên bục giảng cầm mảnh giấy nhìn số một ghi bên trên, dường như hắn cũng đã nhận ra gì đó, dù sao lúc trước cô Lý cũng phân công chức vụ theo mã số học sinh.
Cán sự thể dục do dự đưa mắt nhìn Khương Nghi ngồi ở bàn đầu.
Trình Triều đang xem tạp chí cũng ngẩng lên nhíu mày nhìn Khương Nghi.
Khương Nghi âm thầm thở dài.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào rút thăm cậu cũng xui xẻo trước sau như một.
Khương Nghi giơ tay lên, bất đắc dĩ nói: "Tớ là số một......."
Ai ngờ cậu còn chưa dứt lời thì bàn cuối đã vang lên một giọng nói lười biếng: "Xin lỗi, tớ là số một đây."
Giọng nói kia trực tiếp cắt ngang lời cậu, không cho cậu cơ hội mở miệng nữa.
Lục Lê dựa lưng vào ghế, mái tóc vàng hơi rối, chắc vì chưa ngủ đủ nên mắt hơi nheo lại, vẻ mặt kiêu ngạo ương bướng chẳng có vẻ gì là thân thiện.
Nhìn như sắp gây sự vậy.
Lục Lê đứng dậy đi lên bục giảng đối diện với cán sự thể dục đang choáng váng, rút ra mảnh giấy trong tay cán sự thể dục rồi bình tĩnh nói: "Số một đếm ngược cũng là số một mà."
Dù sao cũng chẳng ai quy định số một phải đếm từ trên xuống.
Đếm từ dưới lên cũng là số một vậy.
Khương Nghi: "......"
Cán sự thể dục sửng sốt một hồi, sau khi kịp phản ứng thì gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, cũng được cũng được."
Sau đợt huấn luyện quân sự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506990/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.