"Bé ngoan? Bé ngoan?"
Trên ghế salon trong phòng khách, bà cụ cười híp mắt vỗ vỗ cháu ngoan của mình đang nhìn điện thoại rồi hỏi: "Xem gì mà vui thế?"
Khương Nghi cúi nhìn điện thoại vô thức ngẩng đầu lên, cậu khóa màn hình lại, trên môi bất giác nở nụ cười, đôi mắt cong cong tràn ngập vui mừng, thở phào một hơi rồi hớn hở nói: "Không có gì ạ——"
Nói xong cậu đứng dậy chạy ra bếp, vừa chạy vừa nói: "Bà nội, cháu vào bếp phụ ba đây ạ——"
Bà cụ kêu ơi ới, nhìn theo cháu trai kích động suýt nhảy cẫng lên rồi bất đắc dĩ nói: "Chạy chậm thôi chạy chậm thôi ——"
"Đứa nhỏ này rốt cuộc có chuyện gì mà vui thế không biết......"
Khương Nghi chạy một mạch ra bếp reo lên: "Ba!"
Cha Khương đang bận rộn trong bếp ngẩng đầu lên, ông mặc tạp dề cắt rau, trông thấy Khương Nghi chạy tới nhanh như chớp: "Sao thế?"
Khương Nghi lắc đầu cười, hớn hở như chim xổ lồng, hai mắt sáng ngời, thò đầu vào bếp nói: "Ba để con phụ cho ——"
Cậu nhanh nhẹn đi quanh bếp một vòng, không nhịn được hỏi: "Ba, ba đồng ý thật sao ạ?"
Cha Khương cắt rau, thấy con mình hệt như chim non xòe cánh tung tăng bay nhảy thì biết Khương Nghi hỏi chuyện gì nhưng vẫn vờ như không biết, xụ mặt nói: "Đồng ý cái gì?"
Khương Nghi nhìn cha Khương với đôi mắt sáng lấp lánh: "Arno ấy ạ. Arno nói ba lì xì cho cậu ấy rồi."
Cha Khương vừa rửa dao cắt rau vừa nói: "Thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506895/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.