Thế Nam xin phép ông nội và ba mẹ tôi về trước, anh ta lấy lý do là trong nhà có việc, cũng không đề cập đến chuyện của Phúc Bảo bị mất tích. Người nhà tôi rất thông cảm, không khó khăn gì trong chuyện này. Bởi anh ta cũng đã đến trong sân nhà, thành ý quà cáp có đủ, trong nhà có việc về trước vẫn là điều nên làm.
Sau khi Thế Nam về, trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, định là ăn xong bữa cơm mới về nhưng ông nội lại bảo tôi lo lắng thì cứ về trước đi, không phải ngại. Mẹ tôi cũng bảo tôi nên về xem thử trong nhà có chuyện gì, là dâu lớn, trong nhà có chuyện ắt phải giúp mẹ chồng lo liệu. Nghe như vậy, tôi mới xin phép mọi người về trước, hẹn mọi người vài hôm nữa tôi và Thế Nam sẽ về lại để ăn cơm cùng cả nhà sau.
Lúc rời đi, tôi có nhìn thấy vợ chồng Kim Ngọc ở trong sân sau, hình như hai vợ chồng họ đang tranh luận chuyện gì đó, trông có vẻ hơi căng thẳng. Kim Ngọc cũng thấy được là tôi đang nhìn, vậy nên chị ấy liền thay đổi sắc mặt, không tiếp tục tranh cãi với chồng nữa. Tôi chỉ là liếc sơ qua nhìn thấy như vậy thôi, cũng không có ý định châm chọc hay là xấu tính nghe trộm vợ chồng người ta nói chuyện. Mà thú thật là tôi cũng có nghe được cái gì đâu, khoảng cách xa như vậy, tai tôi không thính được đến mức như thế.
Không để ý đến vợ chồng Kim Ngọc nữa, tôi một đường đi thẳng ra xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578184/chuong-9.html