Tỉnh dậy lần đầu, tôi thoáng mơ màng nhìn thấy tấm ga giường màu trắng của bệnh viện. Tỉnh dậy lần thứ hai là lúc tôi được đẩy về phòng nằm riêng, vết thương đầy khắp trên người. Mãi cho đến lần thứ ba tôi mới tỉnh táo mở mắt được hẳn. Nhưng chẳng qua là lúc này đau nhức quá, có muốn nói gì cũng lười, chỉ biết nằm vật ra giường, trân mắt nhìn mọi người xung quanh.
Trong phòng bệnh có tôi là bệnh nhân, mẹ ruột tôi là người nuôi bệnh, Thế Nam là chồng của bệnh nhân và một số người khác không biết có mặt để làm gì, chẳng hạn như Diệu Nhàn…
Nhìn thấy Diệu Nhàn, tâm tình tôi đã tệ hại lại càng tệ hại hơn, thấy chị ta loay hoay lấy nước lấy thức ăn, phụ giúp mẹ tôi chăm tôi mà tôi bực hết cả mình. Cái nư của tôi là rất muốn ngồi bật dậy rồi đá cho chị ta mấy phát mới vừa bụng tôi được. Đúng là bày trò, Diệu Nhàn quả không hổ danh là hồ ly giấu đuôi!
Thấy mẹ tôi đang bận rộn lấy thuốc lấy nước, còn Diệu Nhàn thì tôi không ưa, vậy nên tôi mới hướng mắt nhìn đến Thế Nam vừa mới nghe xong điện thoại ở góc phòng. Tôi không kêu lớn được nên định giơ tay ngoắc ngoắc anh ta. Không nghĩ là anh ta lại phát hiện ra tôi trước, còn tự động đi tới chỗ tôi hỏi han, chăm sóc vô đối.
Thế Nam bước tới bên giường, anh ta cúi người áp mặt gần với mặt tôi, chất giọng khàn khàn, ánh nhìn chăm chú, anh ta khẽ hỏi:
– Có thấy không ổn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578187/chuong-10.html