Quân khu 3.
“Giải tán.” – Thượng Quan Dao đứng nghiêm nhìn binh lính xếp theo hàng phía dưới vừa được cô huấn luyện, trên người còn đổ đầy mồ hôi.
Tất cả đều lục đục trở về phòng vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi ăn tối. Các giáo quan cũng đứng thành một hàng ngang bên cạnh nhìn bọn họ vài ngày nay có cô ở đây ngoan ngoãn nghe lời như vậy mà thán phục. Đến cả Vương Thiên ngỗ ngáo khiến bọn họ phải khổ sở lâu nay vậy mà giờ nhìn xem, chẳng phải là đã cụp đuôi mà nghe theo cô rồi sao.
Dạ Kiêu chỉ biết mỉm cười. Khoảng cách của họ quả thật vẫn còn quá xa, cớ sao cùng trang lứa nhưng một người là ở trên cao một người lại ở dưới thấp. Trong lòng dù có yêu thích cô đến mức nào cũng quyết không muốn thổ lộ, không dám mơ ước xa vời.
Sau khi binh lính đã đi hết, trên sân huấn luyện chỉ còn lại cô cùng các giáo quan.
“Đã nhìn rõ chưa, sau này nếu bọn họ không nghe lời cứ thẳng tay theo quy cũ mà phạt cho tôi.” – Cô liếc một lượt qua đám người giáo quan cứ như là lúc cô dạy dỗ đám binh lính kia. Chức vị dù có lớn hơn cô một bậc, bọn họ cũng phải nhún nhường nghe dạy bảo. Chịu thôi, ai bảo cô lại tài giỏi như vậy.
“Rõ.” – Bọn họ cũng cụp đuôi mà hô.
Sư đoàn trưởng Tiền Phong đứng từ phòng làm việc nhìn xuống thấy một màn này mà chỉ biết phì cười.
“Cái con nhóc này, thật là khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778793/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.