Thượng Quan Dao đi thẳng trở về phòng, lúc vừa rồi đã tắm rửa, hiện tại lại tắm thêm một lần nữa. Vì dù sao cô cũng đã ngồi ăn dưới phòng ăn, lại bị Thượng Quan Vũ động tay động chân lên người, nhất định phải tẩy rửa. Đây chính là chứng cưỡng chế, lâu nay vẫn luôn mạnh mẽ áp chế, tỏ ra bình thường với bên ngoài nên rất ít người có thể biết được cô có thói quen này. Chỉ có những người thật sự tinh mắt mới nhận ra được.
Lau mái tóc còn ẩm ướt ngồi xuống giường đắn đo suy nghĩ.
Mười lăm năm qua cô vẫn luôn giận dỗi, trách bố tại sao năm đó lại không ở bên cạnh mẹ khi mang thai cô mà lại để bà ấy chịu một mình buồn tủi. Cũng trách bản thân rằng chính mình đã sinh ra trên đời, lấy đi sinh mệnh của mẹ.
Giận dỗi ông là một nhưng tự trách bản thân là mười, thế cho nên cô vẫn luôn sống thu mình lại cách xa bố cùng anh trai, cách xa căn nhà của bọn họ cách càng xa càng tốt.
Bây giờ nghĩ lại liệu điều đó có phải là quyết định đúng đắn. Cô nhớ từ nhỏ đến lớn, bố cùng anh trai vẫn luôn yêu thương mình. Muốn gì được nấy, nhưng kể từ khi cô biết chuyện của mẹ bản thân lại đối xử với bố ngày càng xa cách, nó đúng sao?
Thật buồn cười. Phải là từ nhỏ vốn thiếu tình thương của mẹ, luôn cảm thấy ghen tị với những người đồng trang lứa có gia đình đầy đủ. Hằng ngày vẫn nhìn thấy bạn bè được mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778790/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.