“Cái con bé này, con nói vậy mà xem được à?” – Tôn Thành Thắng bị con gái mắng như vậy cũng chỉ biết lườm một cái, ai bảo ông ta lại cưng đứa con gái này như vậy cơ chứ.
“Con mặc kệ, con không biết. Anh ấy nhất định phải là của một mình con.” – Tôn Triệu Mẫn giẫy nẩy.
“Được, được.” – Ông ta cũng mệt mỏi mà gật gật đầu thuận theo.
“Vậy cha mau bảo anh ấy cưới con ngay lập tức đi.” – Cô ta nghe thấy ông chấp thuận như vậy thì quay phắt sang nói.
“Này thì chưa được. Con năm nay mới 17 tuổi, vẫn chưa thể kết hôn. Vả lại con còn không định ở nhà thêm vài năm với ông già này à?” – Ông ta trả lời ngay sau đó.
“Hừ, cha thì cần con sao. Chẳng phải còn có vài ba cái loại rẻ tiền kia hằng ngày vẫn đến tìm cha đấy sao?” – Cô ta lại trề môi khinh bỉ cha mình một lần nữa.
“Này, cái con bé này. Có phải con muốn làm phản không hả. Con không thể nào nghĩ tốt cho cha của mình được à?” – Tôn Thành Thắng dí vào đầu Tôn Triệu Mẫn mắng.
“Hay là chỉ đính hôn thôi, rồi đợi con tròn 18 tuổi thì kết hôn luôn có được không?” – Cô ta bắt lấy cánh tay Tôn Thành Thắng nài nỉ.
“Để cha nghĩ đã, không phải con không biết. Chuyện gì thằng nhóc đó đều có thể nghe theo ý ta nhưng duy nhất việc con và nó thì Tôn Bách chưa bao giờ nghe.” – Ông ta khó xử.
“Chậc, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778794/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.