“Thôi bỏ đi, em không muốn mất thời gian với anh chị quá nhiều.” - Thấy vẻ mặt vẫn đạm mạc như cũ của anh mà cô bé phất tay.
“Vậy thì đừng tốn thời gian dính lấy cô ấy nữa.” - Uống một ngụm canh cá cuối cùng rồi đặt bát xuống bàn, anh chuẩn bị đứng lên định đi ra ngoài.
“Ây dô, em định là sẽ tác hợp làm cầu nối cho hai người. Vậy mà... nếu đã không cần thì thôi, việc gì phải tự làm khổ mình.” – Câu nói khiến anh khựng lại, dừng lại mọi động tác mà nhìn A Diên.
“Làm thế nào?” - Biết là sẽ rất mất mặt nhưng chuyện gì quan trọng hơn chứ.
“Em nói này, anh phải có chính kiến một chút thì chị ấy mới để ý đến anh được. Sở dĩ em có thể thân được thân thiết với chị ấy như bây giờ đều là do khuôn mặt dày này đấy.” - Vừa nói vừa chỉ lên khuôn mặt đáng yêu của mình.
“Ban đầu em quả thật rất ghét chị ấy, vì anh. Nhưng sau này tiếp xúc lại càng ngày càng thích chị ấy. Hôm đó đi lên núi, em xém chút nữa là bị rắn kịch độc cắn phải, may là có chị ấy. Nếu không hiện tại cũng không thể ngồi đây được.
Em thích chị ấy ở sự chân thành, xinh đẹp, rất thông minh nhưng có nhiều lúc lại rất ngốc nghếch đáng yêu.
Chị ấy chân thành với người khác thì buộc người khác cũng phải chân thành với mình.
Mặc kệ anh đã làm những gì trước đây, đó đều là những chuyện đã qua, nhưng cũng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778733/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.