Những ngày sau đó, Thượng Quan Dao luôn lấy cớ tránh mặt anh mọi nơi. Sáng thì đi với A Diên lên rừng hái thuốc, trưa ở lại đấy ăn cơm luôn. Đến tối muộn mới trở về, tắm rửa là đi ngủ chứ không hề dành ra một chút thời gian để rãnh nhìn mặt Tôn Bách.
Anh biết cô đang suy nghĩ gì chứ, nhưng hiện tại lại không biết bắt đầu giải thích với cô từ chuyện nào. Nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm đắp chăn ngủ trên giường, Tôn Bách thật muốn lôi cô dậy mà nói hết những chuyện mình có thể nói cho cô. Nhưng lại xót cho Thượng Quan Dao đã cả ngày làm việc mệt nhọc, mình còn như vậy thì chỉ có nhận lại đau lòng mà thôi.
...
“Dao Dao, chị xem em đem cái gì đến cho chị này.” – A Diên mới sáng sớm đã cầm một bát canh nóng hổi chạy thẳng vào phòng cô. Đến Tôn Bách đứng thù lù bên cạnh cũng bị cô bé ngó lơ mà chạy đi.
Anh nhìn bát canh khói còn nghi ngút, mà A Diên lại chạy nhanh như vậy lỡ như mà vấp ngã không may vươn lên người cô bị bỏng thì thế nào. Nên lật đật chạy theo sau vào phòng của cô.
“Thế nào có ngon không hả?” - Vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói ríu rít của thiếu nữ mới lớn vui vẻ.
“Ừm, rất được.” - Thượng Quan Dao vừa uống một hớp canh, khẽ mỉm cười.
“Xì, ‘cũng được', có biết em thức dậy từ lúc sáng sớm để hầm canh gà này cho chị thử như lời đã hứa không hả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778735/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.