“Nhờ anh khi về chuyển lời với anh ấy là không cần lo cho em. Em lớn rồi, không còn nhỏ nữa, xong chuyện ở đây em tự khắc biết đường trở về.” – Ôm đống củi khô xoay người đi được vài bước, cô lại xoay qua kẻ đang đi sóng vai với mình nói.
“Thôi đi, anh trai em mà biết anh đã gặp được em thì nhất định sẽ nhảy dựng lên, không ngày nào cũng đến làm phiền anh à?” - Mộ Dung Bạch anh ta rất sợ kẻ điên “muội khống” kia có được hay không.
“Mặc kệ đi, có muốn tìm cũng không tìm ra được. Chỉ ăn thua ở anh thôi, tại sao lại có thể tìm ra em được nhanh như thế?” – Cô nhướng mày, đã cải trang thành công như vậy cũng bị anh ta nắm bắt được tin tức mà chạy đến đây.
“À, chuyện này cũng thật cảm ơn lão Nhiếp rồi. Chậc, thông tin không biết tìm được ở đâu mà nhanh khiếp.” – Anh ta rất đắc ý mà khoe bạn.
“Lão Nhiếp?” - Thượng Quan Dao đi lên "rừng" sống nhiều năm như vậy, đương nhiên là chưa từng nghe đến Nhiếp gia của thành phố S dù đã có từ lâu đời nhưng chỉ mới vang danh mấy năm nay trở lại đây.
“Xem em kìa, đến đây rồi mà còn không xem qua tin tức thành phố S này gì cả. Nhiếp gia – gia tộc bậc nhất, với hàng ngàn chuỗi kinh doanh hàng hoá, mua bán,... Nhiếp Khuynh Ngang kẻ nắm quyền lực duy nhất, chính là người đã giúp anh tìm ra em.” - Rất bất mãn cái tính này của cô, nhưng vẫn giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778729/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.