Chương trước
Chương sau
“Các anh chị phải về rồi sao?” – A Diên níu lấy cánh tay của Thượng Quan Dao mà đung đưa.

“Ừm... Chị còn chuyện phải làm, không thể lại ở đây lâu được nữa.” – Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của cô bé.

“Không thể ở lại thêm một ngày nữa sao?” – Ánh mắt mong đợi nhìn cô, thật sự thì A Diên rất là thích người con gái này. Xinh đẹp, tài giỏi có ai mà không thích. Tuy tính tình không phải gọi là tốt nhưng luôn có sức thu hút mạnh mẽ đến người khác.

“Em có thể đến thành phố S tìm Mộ Dung Bạch bất cứ lúc nào khi muốn tìm chị.” – Cô nhanh chóng đẩy “mũi dùi” sang người đang rất nhàn nhã, tay đút túi quần đứng một bên nhìn bọn họ.

“Cái gì cơ?” – Mộ Dung Bạch nghe vậy đương nhiên sẽ xù lông, nhảy dựng lên với cô. Chuyện hôm qua, anh ta cõng con bé này về nhà có bao nhiêu cực khổ không phải ai cũng biết. Nhìn thì ốm yếu, thấp bé thế thôi nhưng nặng chắc còn hơn cả Thượng Quan Dao gấp mấy lần không ngoa, khiến anh ta muốn gãy cả cột sống lưng.

“Ồ, được đấy.” – Mà A Diên sau khi nghe được cô nói như vậy thì rất hứng thú, gật đầu lia lịa. Còn không quên quăng cho Mộ Dung Bạch một ánh mắt ranh mãnh.

“Được rồi, mọi người mau lên thuyền nào.” - Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ thì bố của A Diên phía sau đã chuẩn bị xong đâu vào đấy vẫy tay gọi.

Nghe được tiếng gọi, không khí giữa bọn họ như rơi vào trầm mặc. Tiệc vui rốt cuộc cũng tàn, gặp nhau rồi lại chia xa. Chỉ có những người đã xác định bên nhau đến bạc đầu giai lão, mới có thể không chia không lìa.

“Bọn chị đi nhé, hẹn ngày gặp lại. A Diên, nhớ rõ tên chị - Thượng Quan Dao.” – Cô quay đầu đi trước những giọt nước mắt đau lòng của cô bé, rốt cuộc thì vẫn để lại một câu rồi phất phất tay đi.

Lăng Thiếu Phàm từ đầu chí cuối luôn đứng im lặng bên cạnh, cô đi thì anh đi, cô dừng thì anh dừng lại. Đến lúc này cô đã lên thuyền, anh đương nhiên cũng sẽ không quay đầu mà đi theo cô.

Mộ Dung Bạch vừa may hai hôm trước bão trên biển đã qua đi, anh ta đã được thuyền đưa đến. Nên đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy trống vắng khi rời khỏi đây. Đến đây vì cô, ra về cũng vì cô.

“Này, lúc tôi đến tìm anh nhất định phải chào đón thật nồng nhiệt cho tôi đấy.” – A Diên thấy thuyền đã đi xa bờ một đoạn, liền nói lớn. Nhưng người nhận được câu nói cuối cùng khi ở đây lại là Mộ Dung Bạch chứ không phải Thượng Quan Dao. Cô cười thầm.

Ngồi vào băng ghế trên thuyền, cô mấy ngày này ở trên đảo đã rất mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng đúng lúc đầu vừa tựa lên thành phía sau, lại có một vòng tay hữu lực kéo lấy vai khiến cô bất ngờ theo quán tính ngã vào lòng người kia.



“Ngủ một lát, ngồi như vậy nhất định sẽ bị đau cổ lưng đấy.” – Lăng Thiếu Phàm thì thầm bên tai cô.

“Ừm.” – Cô ừm nhẹ rồi cứ để mặc như vậy nhắm mát ngủ. Sau chuyện hôm qua, dường như khoảng cách của bọn họ được kéo lại gần hơn một chút nữa.

Nhưng Thượng Quan Dao lại không chắc chắn bọn họ là gì của nhau, chỉ biết đây là nhu cầu sinh lý của con người, bọn họ đã trưởng thành không việc gì phải ngại cả. Cũng biết được trong lòng đã có một chút gì đó thay đổi khác thường.

Hành động của hai người vô thức đã làm cho trái tim của một kẻ đau khổ. Ngồi đối diện nhìn "đôi bích nhân" hoà hợp đến không thể hoà hợp hơn. Muốn tiến lên kéo cô ra, nhưng lại lấy gì để làm tin, lấy tư cách gì để làm như thế. Mộ Dung Bạch cùng cô có quan hệ gì sao, không có gì ngoài bốn từ "thanh mai trúc mã" nhưng liệu thích hợp không. Cười khổ, anh ta biết hai gia đình nhà bọn họ có thù lâu năm, nhưng đến đời mình cùng cô và anh trai thì dường như không còn nữa. Bỏ qua mọi rào cản của bố mình mà chơi chung thán thiết với hai anh em họ từ thuở thiếu niên. Thượng Quan Vũ biết được tất cả mọi chuyện năm xưa cũng là do anh ta kể lại.

Chỉ vì lúc nhỏ đã thích cô, Mộ Dung Bạch cứ ngỡ là sẽ giống như “nhân duyên tiền định”, lần đầu gặp gỡ đã thích cô thì chính là mối lương duyên trời ban.

Cứ nghĩ cô cũng có cảm giác giống mình, chỉ là quá khứ đã làm cho cô ngại tiếp xúc với loại tình cảm "khác thường" này, vẫn luôn một mực chờ đợi. Nhưng mãi đến bây giờ mới chắc chắn được rằng, suy nghĩ của mình thật viễn vông. Cô chỉ xem mình như là một người anh trai, giống Thượng Quan Vũ chứ không hề có một suy nghĩ khác, gặp được người mình thương yêu thì nhất định sẽ ở bên cạnh.

Đi thuyền như bọn họ với quãng đường 70 hải lý cũng phải mất hai ngày mới đến nơi. Nên ăn uống, sinh hoặc đều sẽ ở tại trên thuyền.

Thượng Quan Dao cùng Lăng Thiếu Phàm đương nhiên sẽ ở chung phòng. Còn Mộ Dung Bạch thì ở phòng bên cạnh.

Nhưng anh ngủ chung phòng với cô cũng chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ chứ không hề có chuyện gì phát sinh. Vì anh sợ cô mệt mỏi, trên biển khó biết có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó “mệt mỏi quá độ” sẽ làm chậm não bộ tư duy.

...

Đêm trước ngày cập bến.

“Thiếu Phàm...” - Nằm trên giường Thượng Quan Dao gối đầu lên cánh tay của anh khẽ gọi.

“Ừm.” – Đáy lòng anh run lên, gần đây cô rất hay gọi anh như thế. Mà mỗi lần đều khiến cho trái tim anh rung động, mỗi lần đều khiến cho anh thổn thức.



“Mộ Dung Bạch không phải người tầm thường chúng ta có thể qua mặt. Ngày mai, cậu cùng tôi phải thật cẩn thận rời đi.” – Cô suy nghĩ, đắn đo rốt cuộc vẫn nói.

“Được.” – Anh đáp lời.

Cả hai lại rơi vào im lặng, trong bóng đêm chỉ có thể nghe được tiếng thở cùng nhịp tim mạnh mẽ trong lòng ngực của anh bên tai. Nó như khiến cô an tâm hơn mà rơi vào trong giấc ngủ vài hôm nay.

“Tại sao chị vẫn gọi em xa cách thế?” - Một lát lâu sau, cứ ngỡ như đôi bên đã ngủ nhưng đúng lúc này Lăng Thiếu Phàm lại lên tiếng đánh tan sự im lặng.

“Chứ nên gọi là gì, Phàm Phàm? Tiểu Phàm? Tiểu Lăng?”- Hiếm khi cô trêu ngươi người khác đùa.

Thấy anh im lặng sau câu nói của mình, cô mới nghiêm túc nói:

“Cậu nên nhớ thân phận hiện tại của mình. Không cần thân thiết, không cần quá nhiều thời gian dính lấy nhau. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt có thể hiểu nhau là được. Đừng dính người quá, sẽ dễ làm tôi chán ghét đấy.” - Hiện tại cô đâu biết rằng, câu nói này sẽ mãi là dấu ấn trong hành trình tự vả của mình.

“Tuỳ chị vậy.” – Anh thở dài, rồi hôn một cái nhẹ lên tóc cô.

Mà hành động này, vô hình chung lại làm cô nhớ đến anh trai mình. Thượng Quan Vũ cũng rất thích hôn lên tóc cô như thế, không biết bố cùng anh trai ở nhà ra sao rồi nhỉ. Cô có nên mạo hiểm gửi một chút tin tức về hay không... Hay là thôi đi, tình thế hiện tại, cô còn chưa nhìn được tương lai sẽ như thế nào. Cứ mạo hiểm không phải là cách, vả lại còn có Mộ Dung Bạch khi về cũng sẽ báo tin tức cho Thượng Quan Vũ rồi còn gì.

***

“Cha, tại sao vẫn chưa có tin tức của anh Bách nữa thế?” – Tôn Triệu Mẫn nóng nẩy chạy đến tận cửa phòng khách sạn, nơi Tôn Thành Thắng đang “gian díu” với tình nhân mà gõ cửa ầm lên.

“Nhị tiểu thư xin bình tĩnh, em đừng làm phiền đến bố. Anh cả bị như vậy, đương nhiên người buồn nhất sẽ là ông ấy rồi.” - Người đàn ông tuy đẹp hơn nhưng khí chất lại thua Lăng Thiếu Phàm một bậc bước đến.

Từ ngữ điệu gọi anh là “anh cả” thì có thể đoán được đây chính là Tôn Thiệu, đứa con nuôi thứ hai của Tôn Thành Thắng. Là thuộc hạ của Mộ Dung Đức đặt bên người lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.