Giữa đêm, ánh đèn chập chờn mờ ảo trong một căn phòng nhỏ hẹp.
Trên chiếc giường chăn đệm lộn xộn, có một cô gái đang bị xích. Cô ta yếu ớt và bất lực ngã xuống giường, không còn một chút sức lực nào cả...
Thỉnh thoảng, lại có một người đàn ông tiến đến giải quyết nhu cầu trên người cô ta.
Những tên này già có trẻ có, lại muôn hình muôn vẻ. Giờ cô ta chẳng thể nào nhớ hết được mặt mũi bọn họ.
Cứ như thế suốt một ngày, rồi căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Giữa hai chân cô ta giờ nhễ nhại chất dịch và máu, sự đau đớn trên cơ thể khiến cô chẳng nghĩ thêm được gì nữa.
Sự sỉ nhục về mặt tinh thần như vậy, càng khiến cô ta không thể nào ngẩng mặt lên được.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
“Cô giỏi thật đấy! Tính ra thì hôm nay cô đã tiếp ba mươi chín vị khách rồi. Một giờ ba người, cảm giác thoải mái chứ?” Giọng hắn lạnh như băng, lại mang vẻ tàn nhẫn đến thấu xương, cứ thế quanh quẩn bên tai Dương Hà Khuê.
Cô ta mở mí mắt nhớp dính, hồ môi trộn lẫn vài chất dịch khác khiến tóc dính vào mặt, làm cô ta không thể nào thở bình thường được.
Lâm Việt Thịnh nhìn cô ta bằng ánh mắt tàn nhẫn và căm ghét.
“Sao rồi? Cô đã nghĩ kĩ chưa?”
Dương Hà Khuê chỉ cười nhạt: “Lâm Việt Thịnh, anh thực sự quá độc ác. Anh dám dùng thủ đoạn kinh tởm này để làm nhục tôi ư? Không sợ ba tôi phái người đến giết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245351/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.