Trong phòng khách, sau khi Dương Hà Khuê tắm rửa xong và thay một bộ váy áo mới, cô ta cẩn thận sửa soạn lại bản thân một chút.
Khi cùng bị virus và bạo hành tình dục giày vò, thân thể của cô ta suy sụp một cách chóng mặt.
Trong gương, sắc mặt cô ta tái nhợt tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, đôi mắt vốn sáng long lanh cũng biến thành âm u tối tăm.
Mái tóc vốn suôn mượt như tơ cũng trở lên xơ rối, cô ta lấy tay vuốt một cái thì thấy từng cọng tóc một rơi xuống đất.
Đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, cô ta suýt nữa không nhận ra chính mình.
Đôi tay run rẩy cầm lược, ngỡ ngàng chải chuốt, bờ môi tái nhợt run rẩy.
Virus này nguy hiểm như vậy ư?
Nhưng vừa nghĩ đến việc Quách Thanh Tú sẽ phải lãnh hậu quả thì trong lòng cô chợt thoáng qua một chút vui vẻ.
Rất nhanh thôi, trong một tương lai gần cô ấy cũng sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại cũng cô.
Lâm Việt Thịnh, để xem anh sẽ có phản ứng gì khi thấy người con gái mà anh yêu không còn xinh đẹp kiều diễm nữa?
Một lúc lâu sau, Dương Hà Khuê mới chầm chầm bước ra.
“Em đẹp không?”
Cô đứng trước mặt hắn mỉm cười yếu ớt, mặc dù là chết những vẫn có chút không cam lòng.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng dụi tắt điếu thuốc, nói: “Thuốc giải ở đâu?”
“Tuấn Khanh, anh đừng gắt gỏng với em. Yêu em nhiều một chút, nếu như vậy không chừng em sẽ nhất thời vui vẻ mà giao thuốc giải ra.”
Dương Hà Khuê mỉm cười, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245352/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.