Lương Cảnh Thâm liếc mắt một cái đã nhận ra Lâm Vị chưa ngủ, ngón tay nhỏ bé không tự giác mà nắm chặt góc chăn.
Lương Cảnh Thâm sờ sờ xuôi theo mái tóc trơn bóng của Lâm Vị, nếu người cũng nhu thuận như thế thì thật là tốt. Không, không, không, nếu quả thật như vậy, thì khác nào mấy cô gái cứ quấn quýt bên người anh. Ngay từ đầu, hấp dẫn anh chính là cậu, Lâm Vị trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt cậu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Kiềm lòng không được mà vuốt ve khuôn mặt không chút tì vết, còn không mở mắt ra sao?
Lương Cảnh Thâm cúi xuống, chỉ cách đôi môi anh đào kia có một tấc thì dừng lại: “Anh muốn hôn em.”
Cặp mắt hạnh đúng như dự định mở ra, chỉ là bên trong ngoài lạnh lùng cũng chỉ có lạnh lùng, Lâm Vị đã từ lâu không còn nhìn anh bằng ánh mắt như vậy nữa.
Lương Cảnh Thâm sửng sốt một hồi, Lâm Vị chẳng thèm để ý, không hề nhìn anh nói: “Giám đốc Lương đều tùy ý trêu chọc người khác như vậy?”
Lại là loại thanh âm lạnh lùng khó chịu này, Lương Cảnh Thâm ôm hai vai Lâm Vị, xoay xoay thân thể cậu: “Sao vậy? Người khó chịu sao? Cáu kỉnh như vậy.”
“Anh rốt cuộc muốn gì? Lương Cảnh Thâm, anh lúc nào mới từ bỏ ý đồ, không tự quyết định mà dây dưa với tôi?” Lâm Vị quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu gây sự.
Lương Cảnh Thâm ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn tưởng tượng, thu hồi giọng điệu hài hước, từ ngữ khẩn thiết, nỗ lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-huu-kha-cap/1306761/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.