Rất nhanh, một chén canh bún tàu đã được đem đến trước mặt cậu, trên mặt còn có trứng chiên óng ánh vàng, bên dưới là thịt bằm nấu nấm hương, hành lá xắt nhỏ phủ lên một màu xanh mướt: “Trong nhà không còn gì nhiều, anh làm món đơn giản thôi.”
Lâm Vị đã ăn chút cơm, nằm một hồi, cảm giác tốt hơn, nhìn cái này lại muốn ăn: “Anh thật là cậu cả nhà Lương thị? Không phải đầu bếp trá hình!”
“Làm sao giả được, đứng lên được chưa?” Lương Cảnh Thâm để chén ở tủ đầu giường, đến dìu cậu dậy.
Lâm Vị phất tay: “Không cần không cần, không nghiêm trọng tới vậy.”
Biết Lâm Vị không muốn bị đối xử như người yếu đuối, anh liền buông tay cậu ra.
Chờ Lương Cảnh Thâm tắm rửa xong, dọn dẹp nhà bếp một chút, liền vào phòng ngủ. Muốn điện thoại hỏi lại Lương Cảnh Văn lần nữa mọi việc để an tâm hoàn toàn.
Anh ngồi xuống cạnh Lâm Vị đang nằm, thấy cậu đang nhắm nghiền hai mắt không có phản ứng, lặng lẽ đem tay để lên bụng trên của cậu.
Lâm Vị cả người run lên, mắt mở ra, trong ánh có tràn đầy sự nghi ngờ và phòng bị, thấy vậy Lương Cảnh Thâm vội nói: “Xoa xoa một chút sẽ thoải mái hơn.”
Cách một lớp quần áo, được xoa nhè nhẹ, phần bụng lạnh lẽo được ủ ấm, Lâm Vị dần chìm vào giấc ngủ an lành.
Lương Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt xinh đẹp của cậu khi ngủ, cảm thấy thõa mản không nói nên lời, thầm nghĩ vì Lâm Vị mà phải làm nhiều việc hơn, mất nhiều công sức hơn cũng không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-huu-kha-cap/1306762/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.