Chương trước
Chương sau
Tân Hoài An hỏi:”Cô có cảm giác buồn nôn hay không?”
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Tân Hoài An, lát sau, mới rũ mí mắt xuống, sắc mặt không rõ gật đầu: “Ừm, có đó.” Tân Hoài An quả quyết nói nhanh: “Dì Binh, giúp tôi phối thuốc giải độc!”
“Cỏ Gấu ba phần, còn Điền Đằng, Thanh Mộc Hương, Đại Hoạt Huyết mỗi loại năm phần, cộng thêm Cam Thảo tán nhiễn thành bột.”
Tân Hoài An nói rồi, tiện tay từ trong cái sọt lấy ta một cọng cỏ rừng Đùi Gà, nhét cho dì Bình.
“Bỏ đi rễ, rửa sạch sắt nhiễn, nấu thành dạng đặc kẹo như hồ, sau đó hòa với mấy vị thuốc khi nấy, bỏ thêm một chén nước rồi khuấy điều, nặn ra lấy chất, sau đó cho cô Tư uống” Nói xong, cô còn hối thúc một câu: “Phải nhanh” Dì Bình không dám làm lỡ, lập tức đáp lời rồi đi chuẩn bị.
Tân Hoài An mới quay lại nói với người phụ nữ đang trúng độc: “Cô Tư, cô hiện giờ không nên đi lại, năm ở đây đợi một lát” Người phụ nữ nhìn cô ngập ngừng rồi gật đầu.
Sau đó bèn nhìn Tân Hoài An quay lại vào trong nhà, lại lần nữa đi ra, tay phải đã cầm một bình dấm trắng.
“Tôi giúp cô rửa sạch vết thương đã” Tân Hoài An khó khăn mở nấm chai giấm ra nói.
Cô gái ngạc nhiên, mặc cho Tân Hoài An giúp cô ấy xử lý vết thương.
Dì Bình rất nhanh đã là xong chất giải độc mang qua, trong chén một màu xanh bát ngát.
“Cô Tư, nhanh uống thuốc đi!” Cô gái cau mày, nín thở một hơi uống hết bát thuốc vừa mới được pha chế ra.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, dấu vết tím xanh trên cánh tay cũng từ từ phai đi, những cảm giác buồn nôn, chóng mặt cũng từ từ biến mất rồi.
Người phụ nữ hồi phục chút tinh thần, mới trịnh trọng đánh giá Tân Hoài An, nhìn vết thương hồi phục không ít của cô.
Trong mắt cô lóe lên một tia sáng, nhẹ nhàng cười nói: “Không ngờ được là, cô lại là bác sĩ đó.” Tân Hoài An gật đầu: “Tôi đã học y học ngoại khoa, kiến thức Trung Y là học từ bà ngoại của tôi.”
“ồ?” Người phụ nữ lộ ra vẻ vui mừng: “Vậy chắc bà ngoài cô là một bác sĩ rất lợi hại”
“Bà ấy chỉ là một bác sĩ nông dân, không phải là nhân vật lớn gì, chỉ là bà ấy có rất nhiều sách Trung Y cổ, tôi từ nhỏ đã đọc qua không ít” Tân Hoài An thật thà nói.
Người phụ nữ dùng ánh mắt khen thưởng nhìn cô: “Vậy cô cũng rất lợi hại, chỉ đọc sạch thôi đã học được nhiều vậy”
Tân Hoài An lắc đâu: “Không phải chỉ đọc sách, thật ra tôi thương lên núi hái thuốc, tiếp xúc qua rất nhiều cỏ độc, mới có thể thấu hiểu mỗi một loại độc tính”
Dì Bình nghe cuộc nói chuyện của hai người, lúc này đột nhiên xen vào nói: “Nghe cô nói hình như rất có kinh nghiệm, có thể giúp cô Tư nhà tôi tìm được cây nhân sâm rừng được không? Chúng tôi đã ở trong núi hoang phí gần hết một tháng rồi”
Không đợi Tân Hoài An tỏ thái độ, ngươi con gái trẻ đã ho nhẹ một tiếng nói: “Dì Bình!”
Đối với người ngoài, hơn nữa lại là một người đang bị thương, đề nghị ra yêu cầu như vậy, thật là có chút quá hoang đường.
Dì Bình Lập tức giải thích nói: “Cô Tư, cô không biết, vừa rồi cô chưa quay về, cô gái này đã quả quyết nói hôm nay cô nhất định lại tay không quay về, tôi nghĩ, cô ấy nhất định nắm chắc trong tay mới nói ra được vậy, hoặc là nhờ cô ấy chỉ điểm chúng ta chút, cô có thể nhanh chóng tìm thấy nhân sâm rừng rồi?” Chỉ điểm, từ này khiến cho cô gái kia không khỏi nhíu mày.
Cô ấy quay đầu nhìn Tân Hoài An một cái, như có điều suy nghĩ.
Tân Hoài An không muốn bị hiểu lầm liền nói: “Dì Bình, tôi vừa rồi cũng chỉ là tùy ý nói…
Cô gái khẽ cười một cái, cắt ngang lời cô, giọng êm ái nói: “Cô không cần khiêm tốn, tôi ở trong núi khổ sở tìm kiếm không có kết quả, vừa hay cũng muốn nghe ý kiến của cô như thế nào?”
Nhìn thấy biểu hiện chân thành của đối phương, Tân Hoài An không thể giấu diếm được nữa, dù sao người bên kia đã cứu mạng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.