Chương trước
Chương sau
Cậu chủ Chử vừa mới đồng ý cưới Vương Thanh Hà rồi?
Nhưng sao cậu ta thấy có gì đó kỳ cục sao đó…
Vệ Nam trong long cũng không dám ngông cuồng suy đoán, chỉ có thể cẩn thận xin ý của anh nói: “Cậu Chử, vậy còn tiếp tục tìm kiếm tung tích Tân Hoài An hay không?”
Bước chân người đàn ông khựng lại, sắc mặt thay đổi, cuối cùng, đôi môi mỏng của anh phun ra một chữ: “Tìm!” Chỉ cần chưa tìm thấy xác của người con gái ấy, anh sẽ không bao giờ từ bỏ.
Nhà dân ở trên núi.
Hai ngày trôi qua đi rồi, vết thương của Tân Hoài An hồi phục rất nhanh.
Tinh thần của cô đã khá hơn nhiều rồi, miễn cưỡng có thể xuống đất đi lại, bèn không muốn tiếp tục nằm trên giường nữa, quay lưng đứng dậy, đi bộ trong sân.
Cử động nhiều chút, vết thương cũng có thể hồi phục nhanh hơn.
“Dì Bình, cô Tư nhà dì lại đi lên núi hái thuốc rồi sao?” Nhìn người phụ nữ trung niên đang sắc thuốc trong sân, Tân Hoài An thân thiện chào hỏi.
Người phụ nữ trẻ đã cứu cô, là một người cô gái lãnh đạm, cũng không muốn chủ động tiết lộ thân phận, cũng không hỏi qua tên của cô.
Tân Hoài An tự nhiên cũng không chủ động hỏi.
Chỉ là nghe cô Tư kia gọi người phụ nữ này là Dì Bình, cô cũng gọi đối hương là dì Bình.
Lúc này dì Bình nghe thấy tiếng Tân Hoài An gọi, Lộ Hoa Bình ngẩng đầu lên, trước là kinh ngạc: “Cô đã có thể xuống giường rồi à?”
Sau đó mới trả lời câu hỏi của Tân Hoài An: “Đúng, cô Tư mỗi ngày đều đi lên núi hái thuốc, nghe nói trong núi có nhân sâm quý hiếm, cô Tư đã ở đây một tháng rồi, chính là vì muốn †ìm nhân sâm rừng đó, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa tìm được cây nào.”
Nói xong, chỉ về một hướng: “Đó, trời vừa sáng là đã ra ngoài, cũng không biết hôm nay có thu hoạch gì không”
Tân Hoài An nhìn nơi bà ấy chỉ, trầm ngâm chốc lát: “Sợ là, cô Tư nhà dì hôm nay lại về tay không rồi” Lộ Hoa Bình nghe thấy những lời này, càng nhíu mày sâu hơn: “Ôi, tôi nói…’’
Bà ấy còn muốn phản bác lại hai câu, lướt qua thấy bên ngoài có dáng ai đang lắc lư liền vội vàng chạy lên.
“Cô Tư, cô quay về rồi!” Đi đến gần, phát hiện sắc mặt đối phương không đúng lắm, Lộ Hoa Bình vội vàng lên trước đỡ lấy, ngạc nhiên nói: “Canh tay của cô làm sao lại bầm tím một vùng vậy nè?” Người con gái lắc đầu một cái, bặm môi, giống như không còn chút sức để nói chuyện.
Lộ Hoa Bình cũng chỉ đành dìu cô ấy vào trong nhà.
Tân Hoài An thấy vậy, cũng vội vàng lên trước.
Nhìn thấy cánh tay của đối phương, sắc mặt cô khẽ thay đổi hỏi nói: “Cô có phải đã chạm phải loại cỏ có độc trong núi rồi đúng không?” Lộ Hoa Bình lúc này đã xách cái sọt của bà ấy đến, rót cốc nước mang qua.
Cô gái trẻ uống ngụm nước, sắc mặt vẫn trắng bệnh như cũ, nhíu mày thấp giọng nói: “Không biết…”
Sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Tân Hoài An một cái: “Cô đã có thể xuống giường đi lại rồi sao?” Phản ứng giống y của Lộ Hoa Bình.
Tân Hoài An cũng không giải thích nhiều, rất tốn sức khom người, kéo cánh tay đổi màu của cô ấy lên bằng bàn tay phải không bị thương cô rồi quan sát, ngay khuỷu tay cô phát hiện một và vết xước.
“Xem ra đúng rồi, nọc độc của thực vật xâm nhập vào cơ thể qua vết thương xâm nhập từ trên bề mặt da, gây nhiễm độc máu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.