Chương trước
Chương sau
Tân Hoài An nhìn dãy núi phía xa, chỉ về hướng người phụ nữ vừa quay trở lại, chậm rãi nói: “Điều kiện sinh trưởng của nhân sâm rừng rất hà khắc, thích nơi có bóng râm mát, cho nên thường mọc ở hướng tây, bắc, mọc trên sườn đồi hướng nắng gió.”
“Ngọn núi mà cô Tứ đi tới không có vấn đề gì về vị trí địa lý, nhưng nhìn từ xa, trên núi có rất nhiều cây tre, trúc mọc rất nhiêu, nhưng con nhân sâm rừng sinh trường thương là nơi mọc rất nhiều loại thực hỗn hợp, kiều mộc, quán mộc, đằng, địa hình phức tạp”
“Trước đây tôi cho rằng có thể là cô Tư sẽ tay không mà về, ngoại trừ những thứ vừa nói, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa. Mấy ngày trước trời mưa xối xả, chỗ này lại bị lũ lụt, nói rõ thế núi rất khó để thoát được nước, nhân sâm dại yêu cầu rất cao đối với độ ẩm, hơi nước dư thừa sẽ chết, vì vậy…
Người phụ nữ nghe vậy đã hiểu được ý của Tân Hoài An, chủ động mà nói ra kết luận: “Vì vậy nên trên núi này không thể nào có nhân sâm dại được?
Dì Bình đầy nghi ngờ: “Nhưng mà cô Tư à, rõ ràng là người đó nói…” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
“Rõ ràng là chúng ta bị lừa rồi” Người phụ nữ cắn nhẹ môi, trên khuôn mặt lạnh lùng như trăng lộ ra vẻ thất vọng.
Dì Bình đầy tức giận: “Biết sớm thì đã không mua cái sân nát này rồi!” Tân Hoài An nghe thấy vậy, không nhịn được mà kinh ngạc.
Hai người chủ tớ này vì hái được nhân sâm dại còn đặc biệt mua lại cả cái sân này?
Đây thực sự không phải là một chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Đương nhiên từ quý khi lộ ra khi cô Tư này nhấc tay nhấc chân thì chắc thân phận cũng không bình thường.
Đây chính là lý do mà Tân Hoài An không muốn chủ động kết giao với hai người này.
Dì Bình khó lắm mới nén được lửa giận, dần dần bình tĩnh lại: “Cô Tư, nếu ở đây đã không có nhân sâm dại, thế thì chúng †a vẫn nên về Hải Lam sớm một chút. Nếu như về muộn thì không đến kịp tiệc cưới đâu, như thế thì khó mà ăn nói được với ông chủ.”
Cô Tư hơi suy tư rồi nói: “Ngày kia đi, tôi muốn ngày mai đi lên núi xem lại lần nữa, núi này vẫn còn rất nhiều dược liệu” Nói xong, cô ta ngước nhìn về phía Tân Hoài An, phát hiện cô đang trầm ngâm mà nhìn về ngọn núi phía xa.
Thầm cân nhắc một chút rồi đề nghị: “Ngày kia chúng ta phải đi, vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, không bằng đi cùng chúng tôi đi? Đợi đến Hải Lam rồi thì đưa cô đến bệnh viện xem xem?”
Tân Hoài An đang suy nghĩ về chuyện quay về Hải Lam, nghe thấy cô ta nói như vậy liền vui vẻ mà gật đầu: “Cảm ơn cô Tư” Ngày hôm sau, cô Tư lại lên núi hái thuốc.
Dì Bình cũng đi theo do lo lăng cho việc hôm qua cô ta vừa bị trúng độc.
Dù sao vết thương của Tân Hoài An cũng khôi phục kha khá rồi, hơn nữa so sánh với cô ta thì đương nhiên cô Tư nhà mình cao quý hơn rồi, không thể xảy ra chút bất trắc nào.
Sau khi hai người đi, Tân Hoài An cũng không ở lại trong phòng đợi.
Cô thong thả đi dọc theo con đường nhỏ lên núi, cúi đầu mà tìm kiếm ven đường.
Đúng như dự đoán, cô đã tìm được thứ mà cô muốn tìm ở trên con dốc ven đường.
Tân Hoài An lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay trái chưa bị thương mà đào gốc cây ở trong đất lên.
Trên tay cô toàn là bùn đất, nhưng cô không thèm để ý mà chỉ chăm chăm nhìn cây cam toại trong tay, khuôn mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Chử Chấn Phong, anh đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh đền mạng cho Thiên Nam” Cô nghiến chặt răng mà lẩm bẩm, sau đó dùng lực mà nhắm nghiền đôi mắt, cố để nuốt nước mắt trở về.
Tân Hoài An cầm cây cam toại đây bùn đất, xoay người rồi đi dọc theo con đường ban nãy mà trở về.
Cô Tứ và dì Bình cũng đã hái được một số thảo dược ở trên núi, dì Bình bắt đầu thu dọn đồ để mai đưa đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.