Chương trước
Chương sau
Chử Chấn Phong chau mày, vô thức muốn phản bác lại: “Tôi khi nào…
Tân Hoài An đã chặn đứng lời anh.
Cô không muốn lại phải cùng với Chử Chấn Phong tranh luận chuyện này, lỗi tại anh, lại còn ngụy biện, không biết xấu hổi!
“Tôi chỉ muốn biết là anh Chử dự định xử trí tôi và Thiên Nam như thế nào thôi?”
Tân Hoài An hỏi, sau đó nói rõ thái độ của bản thân trước: “Tôi sẽ không để cho Vương Thanh Hà làm mẹ kế của Thiên Nam, con trai của tôi, nhất định phải ở lại bên cạnh tôi, còn không, trừ khi… tôi chết.”
Ánh mắt của cô kiên định, dứt khoát, một từ “chết” lại nói ra không chút sợ sệt, trừ khi là đã quyết định đánh cược tất cả, không màng đến hậu quả sau này.
Chử Chấn Phong thế mà lại không thể nào di chuyển ánh mắt khỏi gương mặt của cô.
Mặc dù, với sự hiểu biết của anh đối với cô, sớm đã đoán ra cô sẽ có phản ứng như này.
Nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn luôn đang nhìn cô: “Cô tại vì sao lại muốn đưa con trai vào nhà họ Chử?”
Tân Hoài An nhếch khóe môi cười giễu: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Muốn danh lợi và địa vị, để cho con trai tôi danh chính ngôn thuận trở thành cậu chủ nhỏ nhà họ Chử, mà tôi thì thay thế Vương Thanh Hà làm mợ chủ nhà họ Chử”
“Nếu không thành công, có phải Hàn Lệ Thu sẽ ra tay với hai mẹ con cô không?”
Chử Chấn Phong tự nhiên tiếp lời cô.
Tân Hoài An ngạc nhiên nháy mắt nhìn anh.
Chỉ nghe anh trầm giọng “ha” một tiếng, khóe môi nhếch lên mang ý vị sâu xa, trầm giọng nhắc nhở cô: “Tân Hoài An, tôi không ngốc”
“Từ khi Hàn Lệ Thu đe dọa tôi mà không thành, chạy đến nhà họ Chử gây chuyện, cho đến khi cô xuất hiện tự nhận thân phận, quay về phòng khám cấp cứu cho Thiên Nam”
Anh hơi dừng một chút, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng tối tăm, hỏi ngược lại: “Người sáng suốt sẽ không nhìn ra được thủ đoạn giữa cô và Hàn Lệ Thu sao?”
“Dù cho anh có biết, thế…” Sắc mặt Tân Hoài An hơi trắng, hơi thở cũng yếu đi, như là đang tự lẩm bẩm: “Thì làm sao chứ”
“Tôi biết cô là người phụ nữ như thế nào”
Ánh mắt hiểu rõ của Chử Chấn Phong nhìn khuôn mặt cô, chậm rãi nói: “Ba năm trước, cô vẫn luôn muốn tránh xa tranh đấu hai nhà họ.
Chử, không tiếc rời khỏi nhà họ Hàn để đi sang nước khác. Ba năm sau, nếu không phải bị đe dọa thì sao lại chủ động tham gia vào?”
Tân Hoài An mấp máy môi, nhưng không thể nói lại câu nào.
Anh nói không sai.
Trên xe, lúc Hàn Lệ Thu đưa nhóm máu RH cho cô, lúc đưa còn kèm thêm một câu đe dọa nguy hiểm tàn ác: Nếu không làm theo lời cô ta nói, mẹ con cô và Thiên Nam đến xương cốt cũng không còn!
Cứ bị đe dọa đến tính mạng như thế.
Tân Hoài An không nghi ngờ chút nào, Hàn Lệ Thu nói được làm được.
Dù người phụ nữ này có nụ cười ngây thơ vô tội, nhưng lại là một kẻ vô cùng hung ác!
Tân Hoài An nhắm mắt lại, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu chủ Chử đúng là người thông minh, đã biết tôi do Hàn Lệ Thu phái đến, đương nhiên cũng không thể giữ tôi lại. Chỉ là..”
Cô mở to mắt, thản nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: “Thiên Nam là con trai anh, nếu anh có thể nể tình huyết thống bố con mà bảo vệ sự an toàn của thằng bé, tôi sẽ vô cùng cảm kích!”
Nói xong, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Dáng vẻ của cô hiện trong ánh mắt, trong lòng Chử Chấn Phong dường như có một sự liên kết, giống như dây cung bị kéo căng ra, một khi thả ra thì không thể đoán được tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh nhếch đôi môi mỏng, giọng nói hơi thả lỏng: “Tôi đã đoán được giao dịch giữa cô và Hàn Lệ Thu, đương nhiên cũng đã nghĩ nên xử lý cô và Thiên Nam như thế nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.