Chương trước
Chương sau

Hiển nhiên, Tân Hoài An không thể dùng tay phải để đâm cô ta bị thương, rồi sau đó lại vứt ống kim tiêm về bên phía tay trái được.
Chử Chấn Phong nhìn gương mặt đang căng thẳng, có tật giật mình của Vương Thanh Hà, rồi hỏi: “Có phải là cô tự đâm mình bị thương, đúng không?”
Vương Thanh Hà trong lòng rối bời như tơ vò, bị vạch trần tới mức không còn đường lui, gần như đã khiến cho cô ta không chốn dung thân.
Đặc biệt là đối diện với ánh mắt sâu thảm lạnh lùng của người đàn ông này, cô ta cảm thấy ớn lạnh đến mức rùng mình một cái, hai tay lạnh ngắt.
Bỗng nhiên nghĩ tới, nếu như bí mật này bị vạch trần thì… Hậu quả e là cô ta không thể gánh chịu nổi!
Trong đáy mắt của cô ta lập tức rơi xuống hai hàng nước mắt, cắn chặt môi, nhìn Chử Chấn Phong với bộ dạng vô cùng ấm ức, nghẹn ngào nói: “Chấn Phong, xin lỗi, em chỉ là…
Sắc mặt của Chử Chấn Phong lại không hề thay đổi, lạnh lùng nói: “Tôi biết cô lo lắng điều gì, cô đi ra ngoài trước đi, xử lý vết thương cho tốt, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy”
Biểu cảm trên gương mặt của Vương Thanh Hà cứng đờ, nuốt vào hai hàng lệ đang tuôn rơi, quay người đi và bước ra ngoài trong trạng thái bất an.
Mặc dù đã đi ra khỏi phòng bệnh rồi, nhưng cô ta cũng không cam lòng mà rời đi như thế, vì vậy sau khi đã đi một đoạn thì lại quay lại, rón rón rén rén đi đến bên ngoài cửa phòng, giữ chặt cánh tay đang bị thương sau đó nghe lén động tĩnh bên trong.
“Xem ra anh Chử cuối cùng vẫn không hồ đồ”
Tân Hoài An nói ra lời mỉa mai một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì lại đang rất căng thẳng.
Chử Chấn Phong mặc dù không nể tình mà đã vạch mặt Vương Thanh Hà, nhưng lại đuổi cô ta ra ngoài.
Đây là điều mà cô không ngờ tới.
Lẽ nào những lời nói vô căn cứ trước đó của mình lại thành sự thật rồi sao?
Tình cảm của Chử Chấn Phong đối với Vương Thanh Hà không thể chịu được sự khắc nghiệt của thời gian? Tình cảm nhạt nhoà rồi sao?
Chử Chấn Phong không biết những suy nghĩ ngay lúc này của Tân Hoài An, anh chỉ đang nhíu mày, không hề muốn khoe mẽ tài dẻo miệng trước cô.
Lại còn đi đến bên cạnh cô, nhặt ống kim tiêm mà Vương Thanh Hà đã vứt ở bên cạnh tay của cô, rồi tiện tay ném thẳng vào trong sọt rác.
Sau đó, chủ động nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đến, là vì muốn cùng cô xác nhận lai lịch của đứa bé đó một lần nữa”
Ngoài cửa, Vương Thanh Hà đang mở to mắt hết cỡ, căng thẳng căn chặt lấy hai khoé môi, không dám cử động dù chỉ một tí để đợi nghe câu trả lời của Tân Hoài An.
Trong phòng, khi Tân Hoài An nghe thấy câu nói này của Chử Chấn Phong, liền hỏi ngược ‘Anh Chử không phải là đã tự mình xem qua bản báo cáo giám định rồi hay sao, còn muốn xác nhận gì nữa chứ”
Chử Chấn Phong ánh mắt sâu thẳm, giọng nói xa xăm: “Bởi vì tôi phải làm cho rõ ràng, cô đã dùng thủ đoạn gì để trộm đi đứa con của tôi?”
Anh suy nghĩ lại, anh chưa từng ngủ với Tân Hoài An thì làm sao bỗng nhiên có con được?
Sau đó lại nghĩ đến thân phận của Tân Hoài An và y thuật của cô, nếu như cô lợi dụng một chút thủ đoạn kỹ thuật để tạo ra con của cô và anh, thì cũng không phải là không có khả năng…
Anh nhất định phải làm rõ ràng!
Tân Hoài An nghe thấy câu nói của anh, cảm thấy rất nực cười, liền cười chế nhạo.
“Trộm?”
Cô lặp lại từ mà anh dùng một lần nữa, nụ cười trên khuôn mặt từ từ vụt tắt, cô khẽ nói: “Bản thân anh Chử vong ân phụ nghĩa, thế mà lại đi nói ra câu này, thật là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác!”
Đối diện với ánh mắt sâu thảm của Chử Chấn Phong, cô nghiến răng nghiến lợi, nói một cách rõ ràng: “Nghe cho rõ đây, là anh… cưỡng hiếp tôi”
Khi nói tới những chữ phía sau, giọng nói của cô đã hạ thấp xuống, hơi thở yếu ớt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.