Khi Tạ Ký tiến vào trạm kiểm soát tầng thứ hai là chín giờ sáng, sau khi vào sắc trời lại tối đen.
Từng đám mây lớn ép nhau xuống cực thấp, ngước lên thoạt nhìn vừa âm u vừa trầm trọng, như thể nó có thể sẽ biến thành viên gạch nện vào đầu ai đó bất cứ lúc nào.
Thôn xóm đổ nát hoang vắng… Hoặc có lẽ đây còn không được coi là thôn xóm, một con đường đất trải dài từ dưới chân Tạ Ký về phương xa, hai bên đường đất lác đác vài căn nhà mái ngói cũ xưa, có cảm giác cổ xưa hơn cả những ngôi nhà ở thôn Ngưu Gia.
Anh khẽ cau mày nhỏ đến không thể nhận ra.
Xem thời tiết này, trời muốn mưa.
“Đây là cửa thứ hai?”
“Cảm giác quỷ dị ghê, hình như trong thôn không có ai.”
“Cảm giác áp bách ở tầng thứ hai khác hẳn với tầng thứ nhất.”
Tạ Ký ghé mắt nhìn một vòng, tính cả anh và Giang Tễ Sơ, có tất cả mười ba người trong cửa ải này, trên lưng mỗi người đều đeo một cái ba lô căng phồng.
Thời gian trên đồng hồ của anh sẽ tự động điều chỉnh sau khi tiếp vào trạm kiểm soát, hiện tại nó đang hiển thị chín giờ hai mươi phút tối.
Sau khi quan sát sơ hoàn cảnh, mọi người lục bên trong cặp sách, mở sổ sinh tử xem.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ đứng ở bên rìa đội ngũ, anh hơi nghiêng người để che tầm nhìn của những người khác, gọi sổ sinh tử ra trước.
Sắc trời quá tối, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-te-dan/2646015/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.