Sợi tóc rung động một cách rõ ràng truyền đến da đầu.
Anh có thể cảm nhận được đối phương đang thử thật cẩn thận, cảm nhận được tóc trên đỉnh đầu mình bị đụng vào, bị túm lấy.
Không phải mấy cọng, cái tay kia phải nắm một đống.
Sếp Tạ anh tuấn soái khí tuổi trẻ đầy hứa hẹn vừa không muốn bị túm đầu, cũng không muốn bị kéo thành Địa Trung Hải.
* Địa Trung Hải: chỉ người hói đầu.
Anh trở tay rút đao với tốc độ cực nhanh, hàn quang trong bóng đêm bổ về phía đầu giường giống như lôi điện.
“Ầm ——”
Giang Tễ Sơ vẫn chưa ngủ sâu, khoảnh khắc nghe thấy tiếng trường đao ra khỏi vỏ liền xoay người ngồi dậy, bật đèn đầu giường.
Đầu giường làm bằng gỗ bị chém làm đôi, mặt tường phía sau cũng được vẽ ra vết hẹp dài, vụn gỗ và bụi tường chậm rãi phiêu đãng dưới ánh đèn vàng màu ấm.
Nhưng không có cái gì ngoài một đống hỗn độn.
Giông tố ù ù ngoài cửa sổ, ầm ầm nện trên tấm thủy tinh màu xanh biếc, ngưng tụ thành dòng nước ánh lại sắc sáng tối của chiếc đèn ngủ.
Giang Tễ Sơ xoa xoa mắt: “Anh mộng du à?”
Tạ Ký: “Vừa rồi có cái gì túm tóc tôi.”
Giang Tễ Sơ thẳng lưng nhìn nhìn đỉnh đầu Tạ Ký: “Không hói.”
Tạ Ký bật cười, cắm trường đao về vỏ đao: “Hói thật thì tôi không để yên cho thứ đó đâu.”
Hai người cũng không thể thức cả đêm tìm hiểu, Tạ Ký ngáp một cái: “Ngủ đi, từ nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-te-dan/2646013/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.