Cái dây trói thít lại khiến taytôi đau âm ỉ từ lúc mê đến lúc tỉnh. Như thời ngủ nướng cho dù mẹ đã mởcửa sổ cho nắng đập vào mặt, tôi cố gắng mặc kệ cơn đau cho đến khikhông thể nhịn được nữa.
“ Cô tỉnh rồi à. “ _ Tử Duy lên tiếng.
Anh ta hẳn đang ở ngay bên cạnh tôi, thanh âm rất gần. Nhưng sao tôikhông thấy gì nhỉ? Còn mặt ngưa ngứa như đang bị bịt mắt vậy. Những chỗ đau nhức ngay lập tức tỉnh dậy, nếu có ai đó đang rên rỉ vì đau, tỉ lệngười đó là tôi chắc khoảng 99.9%.
May mà cái đau nó từ từ lắng dần, thành ngọn lửa âm ỉ bên trong từng thớ thịt. Lúc này tôi mới có thể mở miệng hỏi:
“ Ta đang ở đâu mà bị trói vậy? Hình như Phan ở bên trái tôi phải không? “
“ Chào Linh! “
“ Chúng ta đang được lũ ăn cướp của vùng này chăm sóc, và người cô hỏi vừa chào cô đó. “
Nếu tôi còn sức chắc tôi sẽ chào lại. Chỉ có thân nhiệt nó tiếp tục tăng vùn vụt khiến tôi không thể. May mắn thay không khí xung quanh cũng cực nóng, cứ như một nồi hầm tự nhiên khiến mồ hôi chảy ra không ngớt. Cóchút penicilin hay panadol có tốt hơn phải tự bắt bản thân hết cảm lạnhkhông.
“ Chúng ta bị bắt… bọn chúng định đi bán ta vào chợ buôn người à? “
“ Không, bọn chúng phát hiện ra tôi là người họ Hồ nên sẽ đem tôi đi đòi tiền chuộc. Hai người cũng vậy, tôi phải nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173961/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.