Từ xa tiếng sủa ăng ẳng to dần.
Tôi không biết đàn chó từ đâu ra, nhưng chỉ có thể là Phan đằng sau vụnày. Rồi tiếng động vật im bặt. Tiếng người nhốn nháo. Và tên Phan xuấthiện từ không trung với nụ cười rạng rỡ và kiếm của Tử Duy trong tay.
“ Chú làm tốt lắm. “
“ Cám ơn! “ _ tên trộm gật gật đầu _ “ nhưng chúng sắp đến nơi rồi! Ta phải nhảy thôi. “
Tôi chẳng hiểu nổi ý Phan, tên công tử chắc cũng vậy, nhưng khi tiếngchó sủa quay lại như đang ở ngay ngoài thềm thì chẳng có thời gian để ai giải thích.
Cả ba chạy, tên trộm dẫn đầu, ra khỏi căn bếp vào hành lang bên ngoài.Phan rẽ trái rồi rẽ phải, không biết từ bao giờ đã tìm ra đường trốn. Cả ba cắm đầu mà chạy mãi chẳng biết dừng trong khi tiếng chó sủa càngngày càng gần.
Cuối cùng tôi cũng phải hỏi:
“ Ta đang đi đâu vậy? “
“ Cái vực! “
“ Cái vực? “
“ Bên ngoài ngập hết rồi, chẳng ai ra khỏi đây đâu. Nhưng có cái vực màbọn chúng nói là thông với cái suối ngầm. Đó là con đường máu trongtrường hợp nguy cấp nhất. “
Có cái gì đó không ổn lắm.
Tôi nuốt nước bọt chỉ để nhận ra cổ họng mình khô khốc. Lũ chó đang tớigần. Tiếng sủa đập dội vào tai, nhưng những vách đá này khiến chẳng aicó thể biết bọn chúng đang ở đâu.
Đuốc dẫn đường bắt đầu lác đác. Ba ngọn đuốc cuối cùng mỗi đứa cầm mộtcái. tự dưng đường nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173962/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.