Phần tiếp theo trong cuộc hànhtrình cũng đơn giản như cả câu chuyện này: ba chung tôi rơi xuống mộtcái vực, đánh nhau với đàn chó dại và gặp một câu chuyện tình vượt thờigian.
Như mọi thứ trong đời tôi, mở đầu luôn thanh bình và êm đẹp. Trời mưabóng mây như những buổi chiều hồi cấp hai. Đoạn đường cần đi siêu ngắn,chỉ là lên xuống những ngọn đồi lớn như núi từ điểm A đến điểm B. Tôinhớ tôi đã ngủ gục vì chán quá không có gì làm khi tự dưng cái xe ‘bópthắng’ khẩn. Tên công tử họ Hồ đập đầu ra đằng sau. Không thể không cười hạnh phúc lúc ấy. Cuộc đời là phải biết tận hưởng những thứ nhỏ nhất.
Phan mở cửa trước:
“ Có vấn đề rồi hai anh em. “
Tôi đảo mắt. Cái làng vừa rồi toàn mấy ông già vì người trẻ bỏ đi tìmviệc nơi khác. Phan nghe họ nói chuyện rồi bắt trước theo, đôi khi cònngậm tăm nhìn xa xa theo đúng phong cách già làng.
Trước xe là một thằng bé quắt queo cầm một cây gậy.
“ Đường đóng rồi! “ _ nó hét, giọng khản _ “ không ai được đi tiếp hết! “
Ba người chúng tôi nhìn nhau. Mặt đường đất đằng sau thằng bé hoàn toànbằng phẳng, thậm chí không có cỏ dại. Nhưng nó không đủ rộng để xe cóthể đi qua mà không chạy qua kẻ ngáng đường.
“ Sao lại đóng? Đường này bị làm sao hả em? “ _ tôi hỏi.
“ Có một con gà đang ấp trứng nên các anh chị.Không.Được. Đi. Qua! “
Tôi tự hỏi thằng nhỏ này có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173960/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.