Vào cái lúc Phan ngồi yênvị trong cái xe ( À, Phan là tên của kẻ mới tới) tôi không tinđược chỉ mất hai phút để anh ta có thể bắt đầu ba hoa chíchchòe. Hắn giới thiệu bản thân trong một tràng cười, toe toétnhư trẻ lên ba. Hắn hỏi tuổi tôi, tuổi Hồ Tử Duy, tuổi ngườiđánh xe. Hắn thậm chí còn có lúc trèo lên cái nóc xe để nhìn ngắm trời đất. Cứ như Phan mới là chủ xe này, tôi với tên quí tử kia chỉ là người đi thuê.
Nhưng cái điều khó tin nhất, là ba ngày sau, tên này vẫn đicùng chúng tôi. Hắn bảo vì nợ một lần vào tù, hắn sẽ đi theo để trả ơn. Vâng, lúc Phan nói câu đó, tôi nhìn hắn không ngậmmiệng lại được. Hồ Tử Duy cười khì trước khi gật đầu đồng ý. Anh ta sau đó tiếp tục đọc cuốn sách của mình như thể việccho một tên tù tội đi trên xe là việc anh ta làm mỗi sáng chủnhật.
Ở trạm dừng chân tiếp theo, một cái lán nhỏ cách xa Lổ Coamột ngày đi đường, Phan biến mất. Anh ta thực sự như biến mấtvậy, tôi chỉ chớp mắt một cái, tên này nhảy ra khỏi cửa sổnhanh như mèo. Tiếng loạt xoạt trên ngọn cây là thứ cuối cùngtôi nghe thấy từ kẻ mới tới. Hồ Tử Duy cũng không để tâm lắm.Anh ta cũng mặc kệ tôi và uống sạch ba bầu rượu. Khi Phan quaylại xe, với một bộ cánh mới không biết từ đâu ra và trở nênsạch sẽ hơn hẳn, Hồ Tử Duy đã ngủ từ chín đời, say khướt. Cáicùm cũng biến mất, khiến cho bất cứ kẻ nào nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173945/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.