Sự thật là vẻ đẹp đó làkhông miêu tả được. Những câu chữ này chỉ được ghép lại vớinhau sau bao lần cố gắng viết ra mà không thành.
Một đôi mắt của thiên thần, trong veo như ánh trăng trên mặt nước hồ đêm thu. Mái tóc dài thả xuống, dài đến tận thắt lưng, như tinh chất màn đêm được một vị tiên trên trời uốn lại, cuốn lấy mọi bí mật của vũ trụ mà đặt vào cô gái này. Tất cả nhữngphần còn lại đều đạt tới cực hạn của tuyệt mĩ.
Nhưng người đẹp chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, cô ấy cúi đầu lại vào trong xe sau khi Nhật Minh đứng dậy phủi mình, cười hì hì với ông đánh xe. Toàn bộ khu chợ, tôi xin thề, chẳng làmgì ngoài việc dí mắt vào cỗ xe của Người Đẹp.
“ Wow. “ _ tôi quay lại nhìn Hồ Tử Duy _ “ Wooooow. “
Nhưng tên công tử nhận ra điều quan trọng hơn.
“ Phan đâu rồi? “
Và y như rằng, tên tội phạm ấy đã biến mất. Chỉ còn cái ghếtre trỏng trơ. Nơi khóe mắt, một cái bóng nhảy trên mái nhà.
“ Kia! “ _ tôi chỉ tay. Và cũng là lúc tôi nhận ra Phan đang theo đuôi cỗ xe. Không một phút chậm trễ, tôi cùng tên công tử nhảyra khỏi ghế mà đuổi theo. Hồ Tử Duy không quên ném vài cắc bạc trả tiền ăn xuống.
Cái bóng của Phan dừng lại nơi góc mái phòng trà. Xe Người Đẹp đậu phíatrước. Lúc chạy tới nơi, cái đuôi váy trắng muốt theo cầu thang xoắn màlên tầng trên. Tại lầu hai, tôi suýt ôm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173948/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.