Một, chuẩn bị cái rương quần áo và đồ đạc của Hồ Tử Duy.
Cái hòm đó làm từ gỗ lim đỏ khắc hình rồng quằn quéo đàng hoàng luôn.
Và nặng hơn cả tấn.
Làm thế nào mà tên này nghĩ rằng tôi có thể mang thứ này ra khỏi phòng anh ta mà không bị ai nhìn thấy.
Nói là chuẩn bị thôi chứ bên trong đã sẵn đầy đủ áo quần rồi. Cùng vớitỉ tỉ thứ mà tôi chẳng hiểu là gì. Nào là giấy tờ các kiểu ba lăngnhăng. Năm cái quạt thơ văn màu mè vẽ hoa vẽ cỏ. Một con dấu hìnhphượng, chắc từ gia đình để đóng dấu rút tiền (hay ít nhất là tôi đoánthế). Ba hộp phấn. Ba hộp son. Tôi đã thử lên mặt, chúng chắc chắn là đồ trang điểm. Một cuốn sách cũ nát có vẽ mấy đường kiếm. Tôi lật lật mấytrang đầu và nhớ ra rằng mình không biết đọc ngôn ngữ thời này dùng.
Bỏ lại tất cả mọi thứ vào chỗ cũ, tôi ôm đầu tìm cách làm theo kế hoạchcủa tên quí tử. Nghĩ ngợi thì cần chỗ ngồi. Mà lúc đó cái giường trongphòng Hồ Tử Duy nó vô tình trống.
Ôi sao mà cái nệm nó êm vậy cơ chứ! Cứ như là nó là nhồi mây trên trờiấy! Mông tôi vừa đặt xuống là lún liền, được thứ ma thuật gì đó ôm lấyvà chẳng buông ra. Rồi sau một hồi ngồi nghĩ mệt quá tôi quyết định nằmxuống. Thì chỉ nghỉ một tí thôi mà. Suy nghĩ tốn nhiều sức lực lắm.
Tất nhiên là việc ngủ thẳng đến tận trưa cũng là trong kế hoạch. Chắc chắn là vậy.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173934/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.