Cả con đường đi vào trong thànhphố như được ai đó vẽ lại. Nắng dường như trong hơn. Gió dường như dudương hơn. Tôi nhìn khung cảnh của hàng quán với một nụ cười mỉm khôngbiết từ đâu đến. Vẫn là những đứa trẻ vòi vĩnh mẹ quà bánh. Vẫn tiếng íới của những người rao bán hàng. Vẫn là cái hàng bán áo quần với từngchồng vải vóc sắp đổ và cô bán hàng đội nón quai thao trong nhà. Mùihúng quế của phở tràn vào mũi tôi. Nồi nước sôi ùng ục vừa lướt quachiếc xe ngựa, rồi đến một hàng bán bánh đúc, bánh dừa, một hàng xôidừa, một hàng tào phớ với từng bát nhỏ bằng lòng bàn tay thêm mật ongcực thích mắt, hàng kẹo dẻo đang được người bán uốn nắn tạo mọihình thù…
Có cái gì đó về sự tự do khiến thế giới quanh tôi nó thay đổi.
Và đánh thức lại nỗi nhớ nhà lâu nay bị bắt chôn vùi.
Tôi nhìn đống đồ ăn vặt của thời xưa mà nhớ con đường trước cửa trườngcũng nhộn nhịp hàng quán không kém. Nào là bác Tư bán bánh tráng trộnhay cho tôi và Hường thêm một quả trứng cút. Rồi cái hàng kem ống lâulâu mới xuất hiện mà ngon mê li. Cũng như là hàng phá lấu khiến nửa lũ học sinh trường táo tháo rượt suốt một tuần.
Còn lúc về nhà, bố sẽ đang làm món gì đó. Cái hồi bố tôi muốn mở mộttiệm bún riêu, cả gia đình đã ăn chừng mười hai kiểu bún riêu khác nhaucho bảy buổi tối trong tuần. Nhưng bình thường, khi tôi mơ về căn nhàlười biếng trong bụi chiều, bố sẽ làm trứng tráng, canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173938/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.