Tôi đứng với lũ gia nhân khácdưới cầu thang dẫn lên căn phòng VIP của gia đình Hồ. Một nơi tối tăm,đầy mùi gỗ ướt chưa kịp khô sau trận mưa. Nó lạnh lẽo đến bất ngờ. Ánhsáng từ một khung cửa bé nhỏ tạo nên khung cảnh tranh tối tranh sáng.
Trái tim tôi không thở được. Nó đang suy nghĩ thay cho não. Về nhữngđiều nó có thể làm, thứ nó có thể nói. Nó cuối cùng cũng chấp nhận rằngnó là một kẻ đáng khinh bỉ. Rằng nó đã hành động theo con quái vật củasự hèn nhát bên trong.
Rồi nó tiếp tục khóc cho đến khi nước mắt của nó cạn và phải ngừng rên rỉ.
Não ngay lập tức bật dậy, kéo theo nỗi sợ hãi.
Tại sao tôi không thể tìm ra chị Lý Hồng sáng nay? Chị ấy có thể đi đâu cơ chứ? Tôi vốn nắm rõ lịch làm việc của chị ấy mà! Chẳng lẽ bà giàtrưởng tộc đã ra tay quá nhanh? Bà ta đã bắt chị ấy và giam vào bêndưới cái giếng đó rồi?
Tim nghẹn lại trước hình ảnh chị Lý Hồng ngồi bên dưới cái hố bằng đáđó. Mạng nhện, và những cái xương trắng rải rác quanh chân.
Chị ấy biến mất từ lúc nào? Tối qua? Sáng nay?
Những tiếng hò hét náo nhiệt ngoài kia như đến từ một thế giới khác.Cánh cửa gỗ đen nặng nề giam tôi lại bên trong đây với một nỗi giận dữmới. Tôi tự hỏi làm thế nào mà những kẻ họ Hồ này lại có thể đối xử vớichúng tôi như thế này? Họ có quyền gì? Chúng tôi tuy đã bị bán cho họnhưng chúng tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173913/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.