Doãn Y Nhi mân mê lòng bàn tay, mắt không rời ba chữ “韓景天“. Cô cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp.
Hàn Cảnh Thiên thấy Doãn Y Nhi không nói gì, liền hỏi:
- Sao vậy?
Doãn Y Nhi lắc đầu, mỉm cười:
- Không có gì!
Hàn Cảnh Thiên có chút ngập ngừng:
- Hmmm…chuyện là…cô có nói rằng nếu như tôi có mong muốn gì thì có thể nói với cô. Vậy giờ…tôi nói được chứ?
Hàn Cảnh Thiên cảm thấy không còn là chính mình. Lần đầu tiên anh nói một điều gì đó với tâm trạng khẩn trương như vậy. Trước đây, dù có phải biểu diễn trước hàng nghìn người, anh cũng không hề cảm thấy bối rối, lo sợ. Vậy mà bây giờ, anh lại hồi hợp đến mức tim anh sắp nhảy ra ngoài.
Doãn Y Nhi nhớ lại những gì mình đã viết trong thư cảm ơn, liền đáp:
- Vâng! Anh cứ nói đi! Nếu là việc có thể, tôi nhất định sẽ thực hiện.
- Vậy…vậy cô có thể cùng tôi đi xem phim được không?
Doãn Y Nhi ngạc nhiên nhìn Hàn Cảnh Thiên.
“Xem phim sao? Đó chẳng phải là chuyện mà các cặp đôi hẹn hò thường hay làm sao? Anh ấy nói vậy…là có ý gì đây?”
Thấy Doãn Y Nhi im lặng, Hàn Cảnh Thiên vội giải thích:
- Tôi không có ý gì khác đâu! Chỉ là nếu đi xem phim một mình thì rất kỳ nên mới muốn có ai đi cùng thôi. Vừa hay tôi nghĩ đến cô nên mới đề nghị như vậy…
Doãn Y Nhi cười ngượng:
- Ha! Tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-chiem-huu-co-vo-100-van-te-cua-nguy-tong/2854609/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.