Phương Di lái xe trở về nhà. Cầm lấy túi giấy đặt ở ghế phụ rồi bước xuống xe. Cô đưa chìa khoá xe cho bảo vệ, nói:
- Giúp tôi đỗ xe nhé!
Bảo vệ cầm lấy chìa khoá, cúi đầu đáp:
- Vâng ạ!
Phương Di bấm thang máy đi lên nhà. Vừa tới, cô đã nhìn thấy quản gia Trang, vội hỏi:
- Quản gia Trang! Hàn Cảnh Thiên có nhà chứ?
- Vâng! Cậu ấy đang ở phòng riêng của mình ạ!
- Vậy à? Cảm ơn bác nhé!
Nói rồi Phương Di vội vã chạy lên tầng trên. Quản gia Trang nheo mắt làm lộ rõ những vết nhăn trên mặt, nhìn theo Phương Di đang chạy vội về phía phòng Hàn Cảnh Thiên:
- Có chuyện gì mà tiểu thư gấp gáp vậy nhỉ?
...****************...
Phương Di gõ cửa phòng một cái lấy lệ rồi mở cửa đi thẳng vào:
- Hàn Cảnh Thiên! Em có chuyện muốn hỏi.
Hàn Cảnh Thiên vẻ mặt bất lực, mặc chiếc áo thun đang cầm trên tay vào, nói:
- Hàn Phương Di! Anh đã nói bao nhiêu lần là khi anh cho phép thì em mới được vào mà. Sao em lúc nào cũng xông thẳng vào phòng anh vậy? Anh là con trai đấy!
- Anh không phải là “con trai”. Anh là anh trai.
Phương Di bướng bỉnh đáp. Hàn Cảnh Thiên búng nhẹ trán Phương Di, nói:
- Em cũng còn nhớ anh là anh trai của em hả? Vậy sao em lại gọi tên anh một cách trống không như vậy?
Phương Di ôm trán:
- Ai chẳng biết anh là anh trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-chiem-huu-co-vo-100-van-te-cua-nguy-tong/2854611/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.