- Tiểu Ý! Mình xin lỗi vì không trả lời tin nhắn của cậu. Bây giờ cậu đến gặp mình được không?
Doãn Y Nhi cố giữ cho bản thân bình tĩnh, nói:
- Cậu đang ở đâu?
Đầu dây bên kia vang lên giọng lí nhí:
- Mình…mình ở gần đây thôi. Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.
Doãn Y Nhi lạnh lùng đáp:
-Ừm! Mình biết rồi.
Sau đó liền cúp máy. Doãn Y Nhi lấy trong túi xách ra một tờ giấy note, viết số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho Ngụy Quân Châu:
- Đây là số điện thoại của tôi. Bây giờ tôi phải đi gặp Tiểu Mẫn để biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, tôi sẽ đến tìm anh.
Ngụy Quân Châu cầm lấy tờ giấy note, sau đó bấm gọi cho Doãn Y Nhi:
- Tôi mong cô là người gọi chứ không phải là tôi.
Doãn Y Nhi nhìn Ngụy Quân Châu, ánh mắt kiên định:
- Dĩ nhiên là vậy rồi! Tôi nhất định sẽ liên lạc với anh. Sẽ không có chuyện tôi chạy trốn nữa đâu.
Ngụy Quân Châu nhìn Doãn Y Nhi, ánh mắt không còn lạnh lùng như ban đầu:
- Được thôi! Tôi quyết định tin cô lần này. Đừng để tôi thất vọng nhé!
Sau đó, Ngụy Quân Châu liền rời đi. Cho đến khi chiếc xe hơi của Ngụy Quân Châu khuất bóng khỏi con hẻm, Doãn Y Nhi mới thở phào, đôi chân như muốn ngã quỵ. Cảm tưởng rằng cô đã chẳng thể thở trong giây phút đối diện với Ngụy Quân Châu. Điện thoại bỗng vang lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-chiem-huu-co-vo-100-van-te-cua-nguy-tong/2854604/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.