Hứa Nghiên ở nhà đại tỷ đến ngày mùng năm tết, có mấy đứa cháu níu kéo đòi nghe kể chuyện, nghe những điều viết trong sách về thế giới bên ngoài, trải qua một tháng, nàng vừa kịp chép xong một cuốn tạp văn, sau khi thêu xong mấy chiếc khăn tay, nàng còn bị tỷ tỷ năn nỉ thêu cho đứa bé trong bụng một chiếc yếm có thêu chữ “Phúc.”
Hứa Nghiên thẳng thừng từ chối: “Tỷ, ta là một quả phụ, là người mới c.h.ế.t chồng, chuyện như thế này tỷ không để tâm nhưng ta không thể nhận lời, sinh con là chuyện vui, ta làm tiểu di đưa một cái hồng bao lớn cũng được, nhưng vẫn nên chú ý một chút, quy củ do tổ tông truyền lại, hai tỷ muội cúng ta có vô tâm vô phế không để ý, nhưng trưởng bối Trần gia nhìn vào trong lòng cũng sẽ khó chịu.”
Mới ban đầu Hứa Nguyễn không nhớ tới, chỉ nghĩ tiểu muội có tài văn chương, nàng tặng cho đứa trẻ một đôi giày làm quà mừng cũng là cầu một cái may mắn, bây giờ muội muội vừa nói, trong lòng nàng ta cũng thấy hối hận, lại cảm thấy muội muội hiểu lễ biết điều, không đưa ra ý sai.
Nhưng miệng vẫn nói: “Muội chính là chú trọng vớ vẩn, Trần Bảo Vũ kia vẫn luôn ốm yếu, lại không phải cưới muội về mới c.h.ế.t, là phúc khí của muội lớn nên mới giúp hắn sống thêm sáu năm.”
Hứa Nghiên cười cười không đáp lời, phàm là nói đến Trần gia, nàng đều không muốn nói nhiều, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, cũng đừng bàn đến đúng sai. Mối liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863591/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.